[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 596

Chương 596 -
Chương 596 -

“Bà ăn cháo trước đi, có chuyện gì để sau này hẵng nói.”

Bà cụ ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, nuốt nước bọt, nhưng không hề đụng tới: “Có thể đưa chén cháo này cho Lâm Vũ Mặc không? Nó đã lâu lắm rồi không được ăn cháo.”

Bà cụ vô cùng đau lòng cháu ngoại, nhà bọn họ trước đây vốn rất giàu có, cháu trai bà cũng là công tử xuất thân cao quý, bây giờ lại trở thành phần tử xấu xa bị người người khinh bỉ.

Trước đây, nhà bọn họ cẩm y ngọc thực, ăn thịt nhiều đến mức phát ngấy, bây giờ đến ăn còn không đủ no.

“Cháu đưa cơm trắng cho hắn, có được không?” Ninh Yên dặn trợ lý tới nhà ăn bệnh viện mua một phần cơm.

“Cô... cô có âm mưu gì?” Bà cụ đã sống cả một đời, nên hiểu rõ trên đời này không có chuyện tốt vô duyên vô cớ như vậy.

“Cháu muốn Lâm Vũ Mặc làm việc cho cháu.” Đây chính là mục đích của Ninh Yên, nhìn thấy thứ tốt, phải nhanh chóng gắp vào trong chén của mình.

Cô tới từ thời mạt thế, giới hạn đạo đức của cô không cao tới vậy.

Chỉ cần có bản lĩnh, tạo ra giá trị cho cô, mọi chuyện đều sẽ dễ nói.

Hơn nữa, nhân phẩm của Lâm Vũ Mặc không có vấn đề gì cả, hắn không phải phường trộm cắp, cũng không phải là kẻ giết người phóng hỏa, cô có thể thông cảm được hành vi muốn cứu mạng bà ngoại sống nương tựa với mình mà bước lên con đường tội lỗi để kiếm tiền của hắn.

Cô chỉ không dám dùng những kẻ đại gian đại ác chân chính.

Cô không sợ bản thân bị làm hại, mà cô lo lắng sẽ không thể bảo vệ được bạn bè, người thân bên cạnh mình.

“Làm việc? Cô rốt cuộc là ai?” Bà cụ càng nghĩ càng thấy bất an, làm gì có chuyện tốt bỗng nhiên có người vô duyên vô cớ giúp đỡ bà cụ như vậy: “Lâm Vũ Mặc nhà tôi sẽ không làm chuyện xấu.”

“Cháu tên là Ninh Yên, không phải người xấu.” Thời gian của Ninh Yên rất quý giá, cô chỉ vào nữ trợ lý của mình: “Trợ lý Tôn, cô ở lại đây chăm sóc bà cụ, nhân tiên phổ cập khoa học cho bà cụ luôn.”

“Vâng.”

Ninh Yên đi thẳng tới đồn công an, mang theo không ít đồ vật.

Người trong đồn công an nhìn thấy từng rương đồ đạc lần lượt được chuyển vào, ai nấy đều không khỏi ngỡ ngàng.

“Giám đốc Ninh, tại sao cô lại tới đây? Mấy thứ này là gì?”

Ninh Yên phóng khoáng tỏ vẻ: “Tôi cố ý tới đây để cảm ơn mọi người, những thứ này là sản phẩm của công ty chúng tôi, đưa cho mọi người nếm thử, mọi người nhất định không được khách sáo.”

Đây là sản phẩm chế biến từ đậu hũ của tập đoàn Cần Phong, tặng cho mọi người coi như quà trung thu.

Lời của cô rất dễ nghe, sở trưởng vô cùng vui vẻ, nỗ lực của bọn họ được người khác xem trọng, đó là một điều rất đáng để vui vẻ.

“Cô cũng quá khách sáo rồi.”

Sở trưởng không từ chối, bọn họ được phép nhận quà tặng của xí nghiệp.

Ông ta tự tay rót cho Ninh Yên một tách trà, hai người trò chuyện một hồi, cuối cùng nói tới vụ án thi giùm đang xôn xao náo nhiệt gần đây.

Ninh Yên không nhịn được hỏi: “Những người đó bị phán thế nào?”

Sở trưởng hiểu rất rõ về vụ án này: “Phương Quân Vỹ là chủ mưu, bị kết án 6 năm, những người khác bị kết án từ 3 – 5 năm.”

Số tiền càng lớn sẽ bị phán quyết càng nặng, vụ án này quá rõ ràng, tầm ảnh hưởng cũng rất lớn, nên phán quyết cũng rất nhanh.

Ninh Yên nhíu mày: “Lý Ninh Á thì sao? Lâm Vũ Mặc thì sao?”

Sở trưởng khẽ lắc đầu, lá gan của những người trẻ tuổi này cũng thật lớn: “Bản tính của Lý Ninh Á xấu xa, 5 năm, Lâm Vũ Mặc không giao 100 đồng kia ra, cũng bị phán 5 năm, những người còn lại đều là 3 năm.”

Ninh Yên âm thầm thở ra một hơi, thảm, thật thảm, 100 đồng kia có lẽ đều được giữ lại cho bà cụ hết nhỉ?

Đáng tiếc, chân của bà cụ đã bị thương thành như vậy, muốn chăm sóc bản thân cũng khó.

“Bọn họ bị nhốt ở đâu?”

“Nhà tù ở ngoại ô.” Đây không phải bí mật gì, không có gì phải giấu diếm cả.

Ninh Yên có được tin tức mình mong muốn, cô không chờ lâu, lập tức đứng lên tạm biệt rồi rời đi.

Ninh Yên đi xuống bậc thềm, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, đôi môi mím chặt.

Chiếc xe tải dừng lại bên cạnh cô, cửa xe mở ra, Ninh Yên ngồi lên xe.

Bình Luận (0)
Comment