[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 597

Chương 597 -
Chương 597 -

Trợ lý ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi cô: “Giám đốc Ninh, đi nhà tù à?” Đồ ăn trợ lý mua vừa rồi đều đã nguội.

Ninh Yên xoa mi tâm: “Không, đi tòa thị chính.”

Trợ lý ngơ ngác nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cần đi theo giám đốc Ninh là được.

Ninh Yên quen cửa quen nẻo đi vào cửa lớn, tìm thấy thư ký thị trường, cô mỉm cười hỏi: “Thị trưởng Dương có ở đây không?”

Thư ký có ấn tượng rất sâu sắc với Ninh Yên, vụ án thi giùm mới xảy ra vừa rồi đã khiến sự tồn tại của tập đoàn Cần Phong ngày càng được nhiều người biết đến.

“Có, cô đợi một lát.”

Thư ký đẩy cửa đi vào, không bao lâu sau thì đi ra, nói với Ninh Yên: “Lát nữa thị trưởng phải đi họp, bây giờ còn trống 15 phút, cô đi vào đi, nói chuyện ngắn gọn thôi.”

“Được.”

Ninh Yên đẩy cửa đi vào, cô không chào hỏi khách sáo mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Thị trưởng Dương, tôi tới tìm ông để nhờ ông giúp một việc.”

Thị trưởng Dương đặt cây bút trong tay xuống, cầm tách trà lên uống một ngụm: “Giúp đỡ chuyện gì?”

Ninh Yên cười tủm tỉm nói: “Ông có biết vụ án thi giùm của tập đoàn Cần Phong chúng tôi không?”

Cô ở đâu cũng đều rất phóng khoáng, thoải mái, ngay thẳng bộc trực, dáng vẻ không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ.

Phong thái này của cô không phải ai cũng làm được, thị trưởng Dương không nhịn được ngước lên nhìn cô một cái: “Đương nhiên, không phải đã kết án rồi à? Còn có vấn đề gì nữa?”

Không lâu trước đó, nhân viên liên quan là Phương Tiểu Quân còn làm ầm cả tòa thị chính, khiến chuyện này bị lan rộng ra.

Ninh Yên nói thẳng: “Tôi muốn một người, Lâm Vũ Mặc, là người đi thi giùm.”

Thị trưởng Dương sững sờ: “Cái gì?”

Ninh Yên đi đòi người một cách hợp tình hợp lý, dáng vẻ của cô rất công bằng, một lòng suy nghĩ cho tập đoàn, không hề có chút lòng riêng.

“Trong tay tôi có một nhiệm vụ nghiên cứu có độ khó rất cao, nên cần tìm một người thông minh, người đó phải có trí thức cao, tôi muốn người đó làm việc miễn phí cho tôi mấy năm, đây gọi là lợi dụng phế vật.

Thị trưởng Dương:...

Ông đã gặp phải vô số người, nhưng chưa bao giờ gặp phải người như cô.

Cô vậy mà lại mở miệng đòi một tội phạm với ông ta! Còn nói ra chuyện lợi dùng phế vật một cách tự nhiên, bình tĩnh như vậy! Suy nghĩ của cô trắng trợn như vậy, nhưng lại cực kỳ logic.

“Tôi sẽ nộp 100 đồng tiền phạt cho hắn, ông đổi nơi giam giữ hắn thành đại đội của chúng tôi thì thế nào?” Đôi mắt đen nhánh của Ninh Yên lấp lánh ánh sáng: “Tôi sẽ phụ trách trông coi bắn, dù sao cũng là lao động cải tạo, cải tạo ở đâu cũng như nhau cả, có đúng không? Để hắn làm công miễn phí cho tôi 5 năm, coi như đền bù cho tổn thất của tôi.”

Lý do của cô rất mạnh mẽ, khóe miệng thị trưởng Dương co rút: “Người thông minh nhiều như vậy, tại sao cô cứ phải chọn hắn.”

“Người mà tôi nhìn trúng, người khác lại không chịu đưa cho tôi.” Dáng vẻ của Ninh Yên vừa lưu manh vừa trêu chọc: “Hay là ông nói một câu, tôi nhìn trúng ai thì phải đưa người đó cho tôi? Cho phép tôi thoải mái đi đào góc tường của người khác?”

Thị trưởng Dương xoa huyệt thái dương: “Làm bậy.”

Người trẻ tuổi bây giờ đều táo bạo như vậy à?

“Không phải do tôi không còn cách nào khác à?” Ninh Yên bắt đầu bán thảm: “Tập đoàn của chúng tôi phát triển quá nhanh, cần thêm càng nhiều nhân tài, trong lòng tôi cũng rất sốt ruột, tôi đã vạch ra kế hoạch cho 2 năm tới, nhưng khổ nỗi lại không có người giúp đỡ, điều này đã hạn chế sự phát triển của tôi.”

Thị trưởng Ninh Cảm thấy rất hứng thú với đề tài này: “2 năm tới cô có dự định gì?”

Ninh Yên lập tức tung mồi: “2 năm tới, tôi sẽ mở hai công xưởng, một xưởng sản xuất thùng giấy và một xưởng sản xuất glycerin, trích xuất glycerin là một công việc kỹ thuật, hiện tại đang rất cấp bách, công xưởng hóa chất mới thành lập ở huyện Hoành Sơn chúng ta đã đặt hàng với tôi.”

Thị trưởng Dương sững sờ, mặc dù ông không hiểu chuyện làm ăn, nhưng chưa có công xưởng mà đã có đơn hàng, đây là chuyện bình thường à? Trước nay ông ta chưa bao giờ nghe thấy điều này.

Nhưng người như Ninh Yên không thể suy đoán theo lẽ thường.

Bình Luận (0)
Comment