[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 598

Chương 598 -
Chương 598 -

Trong vòng ba năm, cô đã kinh doanh 5 công xưởng, giải quyết vấn đề việc làm của hơn 1000 người, còn không cần sự nâng đỡ của chính phủ?

“Xưởng thùng giấy thì sao?”

“Thùng giấy được làm từ chất thải công nghiệp, cũng coi như lợi dụng phế vật.” Mỗi bước đi của Ninh Yên đều rất ổn định, có càng nhiều tiền, càng phải mở rộng ra: “Tuy nhiên sẽ gây ở nhiễm môi trường, tôi dự định tìm người nghiên cứu về lĩnh vực này, giảm thiểu ô nhiễm tới mức tối đa, những điều này đều cần phải có nhân lực và tài lực.”

“Hiện tại, tôi đang thiếu nhân tài.”

Thị trưởng Dương rất tán thành năng lực của cô, một năm xây dựng hai công xưởng không phải giấc mơ.

“Sang năm cô định làm gì?”

Ninh Yên không chút suy nghĩ trả lời này: “Năm sau tôi sẽ mở một xưởng bột ngọt và một xưởng rượu cao lương.”

Nhưng thứ này đều sử dụng nguyên liệu là cao lương ngọt, cho nên, từ đầu xuống chân của cao lương ngọt đều là báu vật, đến cả phần cặn thừa cũng có thể sản xuất thành giấy và thùng carton, lợi dụng một cách triệt để.

Thị trưởng Dương im lặng: “Cô đây là định chế biến đầy đủ tất cả gia vị à.”

Xét trên góc độ kinh tế, đây đều là những sản phẩm đầu ngành, sử dụng và tích hợp tài nguyên hợp lý.

Ninh Yên đều đã đoán trước được điều này: “Đã mở ra con đường tiêu thụ, chỉ cần nghiên cứu và chế biến thành công, sẽ không cần lo lắng về việc buôn bán, vậy tại sao lại không làm? Đây là một chuyện tốt một vốn bốn lời.”

Miệng nhỏ của cô bla bla không ngừng: “Chờ khi nào có tiền, tôi sẽ tiến quân vào những lĩnh vực khác, ví dụ như lĩnh vực điện tử, hoặc là những sản phẩm tiêu thụ với số lượng rất nhiều như radio, tivi, tủ lạnh, điều hòa... đến lúc đó, tôi sẽ bán cho ngàn nhà, vạn nhà.”

Thị trưởng Dương có hơi ngoài ý muốn, cô còn muốn đi lên con đường điện tử? Đó là một ngành quan trọng, kỹ thuật là yếu tố quan trọng hàng đầu: “Dã tâm của cô thật lớn.”

Ninh Yên ngẩng đầu ưỡn ngực, khẽ nâng chiếc cằm nhọn của mình lên: “Tôi có khả năng tương xứng.” Cô vốn tự tin như thế.

Thị trưởng Dương:...

“Thị trưởng, tôi không cần sự trợ giúp nào khác, tôi cần người này, đưa hắn cho tôi.”

Bên trong một căn phòng yên tĩnh, một đám phạm nhân đang bận rộn cúi đầu làm việc, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, không ai phát ra bất cứ âm thành nào, yên tĩnh tới kỳ lạ.

Thời tiết nóng bức, hai tay bọn họ đều không thể dừng lại, quần áo toàn thân đều ướt đẫm, dính vào trên người vô cùng khó chịu.

Nhưng điều khó chịu nhất chính là sự mệt nhọc và lao lực, tâm hồn cũng trở nên vô vọng, từng ngày rồi qua từng năm đều lặp lại những công việc mệt nhọc như vậy, không biết khi nào mới kết thúc.

Một giọng nói vang lên bên ngoài: “Số 2511 đi ra.”

Là cảnh ngục, ánh mắt của hắn nhắm thẳng vào tên ma ốm đang ở một góc khuất trong phòng, bộ dạng hắn và ốm yếu vừa tái nhợt.

2511 tạm ngừng công việc trong tay lại, yên lặng đi ra ngoài, hắn không hỏi gì cả, đôi mắt không còn chút sức sống, giống như một cái xác không hồn chỉ biết thở dốc.

Những phạm nhân khác chỉ tò mò nhìn hắn một cái, nhưng cũng không ai hỏi nhiều.

Người đàn ông trẻ tuổi bị đưa đi, ngồi trên xe chở tù đi ra cổng nhà tù.

Hai mắt hắn nhắm chặt, gương mặt gầy gò trắng nhợt một cách bất thường.

Cũng hoàn toàn không để ý tới việc mình bị đưa đi đâu.

Xe chạy không biết bao lâu, lúc thì xóc nảy, lúc thì chạy êm, con đường liên tục thay đổi.

Không biết đã đi được bao lâu, xe cuối cùng cũng đã dừng lại.

“2511, xuống xe.”

Người đàn ông trẻ tuổi giống như đã ngủ, hắn ngồi yên không nhúc nhích, sau đó một đôi tay túm hắn lôi xuống.

Nhân viên công tác phụ trách áp giải đưa 2511 tới phía trước một chiếc xe tải màu lam: “Tôi đã giao người cho mọi người, chúng ta trao đổi người, ký tên.”

Ninh Anh Dũng không nói một lời liền ký tên, cũng không hỏi nhiều.

Đây là chuyện Ninh Yên cử hắn đi làm, hắn bảo đảm sẽ hoàn thành.

Việc trao đổi rất thuận lợi: “Lên xe.”

Người đàn ông trẻ tuổi lại ngồi lên chiếc xe tải màu xanh, nhìn phong cảnh hai bên càng ngày càng quen thuộc, trong mắt hắn lóe lên cảm giác ngỡ ngàng, đây không phải đại đội Cần Phong à?

Bình Luận (0)
Comment