Vụ án này không phải đã kết thúc rồi sao?
Không lẽ lại muốn đưa hắn tới? Cảm xúc ghét bỏ sâu sắc lóe lên trong mắt hắn.
Suốt chặng đường, hai người đều rất yên tĩnh, Ninh Anh Dũng không phải người nhiều lời, Lâm Vũ Mặc cũng không thích nói chuyện.
Ninh Anh Dũng đưa người tới thẳng lầu giảng dạy, ở đây còn có vài phòng trống.
Ninh Yên đứng ở cửa của lầu ba, đang nói gì đó với Ninh Nhị, Ninh Nhị không ngừng gật đầu.
Ninh Anh Dũng kéo người tới: “Giám đốc Ninh, đã đưa người tới.”
Lâm Vũ Mặc sững sờ nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt mình, đây không phải giám đốc Ninh của tập đoàn Cần Phong à?
Cô rốt cuộc có ý gì?
Ninh Yên cười tủm tỉm tuyên bố: “Lâm Vũ Mặc, từ hôm nay trở đi, anh chính là người của tôi.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Vũ Mặc vỡ nát: “Cái gì.”
Ninh Yên giương cằm lên, vô cùng kiêu ngạo nói: “Từ nay về sau, anh phải nghe theo lời của một mình tôi, làm việc cho tôi.”
Bộ óc trước giờ vẫn rất thông minh của Lâm Vũ Mặc giờ đây trở nên rối loạn, cô đang nói gì vậy?
Ninh Nhị tiện thể kéo hắn vào lầu ba, bên cạnh là nhà của vợ chồng Từ Đạt và Lý An Khả.
Cảm xúc trong lòng Lâm Vũ Mặc vô cùng rối bời: “Cô... cướp ngục đưa tôi ra ngoài à” Trong đầu hắn hiện lên 10 vạn câu hỏi vì sao.
Hắn tự cho rằng bản thân là người thông minh, nhưng hắn hoàn toàn không hiểu mạch não của Ninh Yên.
Ninh Yên đi xuống, vừa đi vừa nói chuyện.
“Không, tôi đòi anh từ chỗ thị trưởng, quang minh chính đại, đúng theo quy trình hợp pháp. Tuy nhiên, chúng ta phải khiêm tốn lại, tôi không muốn chuốc lấy phiền phức.”
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đương nhiên, nếu như có người tới gây chuyện, cô cũng không sợ.
“Sau này, anh hãy ở lại đây làm việc cho tôi 5 năm, không có tiền lương, nhưng tôi sẽ bao ăn bao ở, nếu anh làm ra được thành tựu gì sẽ có phần thưởng. Có việc gì anh hãy đi tìm Ninh Lỗi, nó là em hai của tôi.”
Lâm Vũ Mặc trước nay chưa từng gặp ai có hành động như Ninh Yên, gương mặt ngạc nhiên đến mức sắp vỡ ra: “Thị trưởng vậy mà lại đồng ý với cô?”
“Tại sao lại không đồng ý?” Ninh Yên ngạc nhiên hỏi lại hắn: “Tôi không cần trợ cấp tài chính, chỉ cần một phạm nhân mà thôi, lao động cải tạo ở đâu mà chẳng như nhau, có đúng không?”
Cô nói chuyện cũng rất có đạo lí, dáng vẻ hợp tình hợp lý, khiến Lâm Vũ Mặc không thể phản bác, đầu óc trở nên trống rỗng.
Ninh Yên đưa Lâm Vũ Mặc đi tham quan tòa lầu, giới thiệu sơ lược cho hắn, tòa lầu này có 4 phòng ở, 2 phòng khách, 2 nhà vệ sinh, tất cả đồ gia dụng đều có đủ.
"Đây là chỗ ở của anh, anh tự mình sắp xếp, tất cả đồ đạc trong phòng tạm thời do anh sử dụng, bao gồm quần áo.”
Lâm Vũ Mặc không tự chủ được nhìn bộ đồ tù nhân trên người mình, lại sờ vào bộ đồ hoàn toàn mới ở trên giường, hoàn toàn trở nên ngơ ngác.
Là do thế giới này phát triển quá nhanh khiến hắn không thể theo kịp? Hay là do con người Ninh Yên quá mức kỳ lạ?
Để một tên tội phạm sống một mình trong căn phòng lớn như vậy, hơn nữa còn trang bị đầy đủ, điều này có bình thường không?
Ninh Yên phất tay: “Được rồi, anh đi tắm rửa thay quần áo trước đi, sắp xếp gọn gàng một lượt, tôi không thích một thuộc hạ lôi thôi lếch thếch.”
Cô ung dung bình tĩnh rời đi, Lâm Vũ Mặc đưa tay lên cắn một cái, đau! Đây không phải một giấc mơ.
Tại sao cô lại đối xử tốt với hắn như vậy? Cô rốt cuộc có âm mưu gì?
Cô không thể nào có lòng tốt như vậy!
Vô số suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, hắn lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra đi vào phòng tắm.
Lúc hắn đi ra, cả người như biến thành một người khác, còn có cảm giác thiếu niên anh tuấn nhiệt huyết.
Hả, Ninh Yên đang ngồi xổm ở một góc phòng làm gì vậy?
Ninh Yên đang ngồi xổm trước chuồng gà sờ ba quả trứng gà, cô không khỏi nhướng mày, đây là gà của Ninh Tứ nuôi, đứa bé Ninh gia vô cùng yêu thích trồng rau nuôi gà, tầng lầu nào cũng trồng đầy rau, chỉ sợ còn không còn chỗ trống cho người ở.
Số trứng gà và rau này tự ăn cũng không ăn hết, có thể đi đổi cho nhà ăn để lấy tiền. Chia đều cho từng người rồi dần dần tích góp lên.