Ninh Yên ước tính, nếu dành dụm vài năm, có lẽ cũng đủ để bọn chúng lên thủ đô học đại học.
Chờ sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, cô sẽ để bọn chúng đi thi đại học, thi chung một trường ở thủ đô để có thể chăm sóc lẫn nhau.
Sau đó, cô sẽ nghĩ cách mua vài miếng đất ở ngoại thành, xây vài tòa nhà, chia cho mỗi đứa một căn, mọi người cũng có chỗ đặt chân ở thủ đô, sau khi bọn chúng tốt nghiệp đại học và tìm được công việc, trách nhiệm của cô cũng coi như được hoàn thành.
“Giám đốc Ninh.”
Ninh Yên quay đầu lại thì nhìn thấy hoa sen mọc lên từ nước trong, không, là bức tranh thiếu niên xinh đẹp bước ra khỏi phòng tắm.
Trông hắn vừa ôm yếu vừa trắng nhợt, mong manh đến mức một ngọn gió cũng có thể thổi bay, không hiểu sao lại mang đến cảm giác tuổi trẻ.
Lâm Vũ Mặc mặc quần áo mới, cảm thấy vô cùng kỳ diệu: “Thực sự cho tôi bộ quần áo này à?”
Ninh Yên gật đầu ra vẻ hiển nhiên: “Đúng vậy, đây là trang phục làm việc, chỉ có hai bộ, cho nên anh ăn mặc tiết kiệm chút.”
Lâm Vũ Mặc:…
Hắn vậy mà không thể phân biệt được lời của đối phương là thật lòng hay là giả dối.
Một tiếng bước chân vội vàng vang lên: “Chị cả, em đã đưa cơm tới rồi.”
Là Ninh Nhị, hắn mang theo ba hộp cơm vội vàng chạy vào, ánh mắt Ninh Yên sáng lên: “Hôm nay có món gì ngon không?”
Ninh Nhin đưa hộp cơm ở phía trên cùng cho cô: “Thịt bằm hầm trứng mà chị thích ăn nhất, bột mì xào rau cải.”
Ninh Yên vui vẻ đi vào phòng ăn, điệu bộ tự nhiên, quen thuộc như mình là chủ nhân ngôi nhà.
Cô mở hợp cơm ra, mùi thơm của thức ăn dần dần lan tỏa khắp căn phòng.
Lâm Vũ Mặc không nhịn được nuốt nước bọt, không tự chủ được liếc mắt nhìn sang hộp cơm.
Ninh Nhị đưa cho Lâm Vũ Mặc một hộp cơm, Lâm Vũ Mặc sững sờ: “Đưa cho tôi à? Tôi cũng có phần?”
Ninh Nhị cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy, đây là cơm cho nhân viên công tác, một món mặn một món chay, đảm bảo no, nếu anh thấy không đủ, tôi sẽ giúp anh lấy thêm.”
Lâm Vũ Mặc ngạc nhiên, còn có chuyện tốt như vậy à?
Hắn không rãnh suy nghĩ nhiều nữa, bèn cầm đũa lên ăn cơm, Bởi vì đã chịu đói lâu ngày nên hắn ăn như hổ vồ, nhanh chóng quét sạch hộp cơm.
“Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với anh.”
Lâm Vũ Mặc không phải sợ ai giành, hắn sợ bọn họ đưa cơm nhầm người.
Ăn vào bụng trước đã rồi nói.
Khoé miệng Ninh Nhị co rút: “Chị cả, mấy ngày nay hắn không được ăn cơm à?”
Ninh Yên cũng đã bắt đầu ăn cơm, một miếng trứng một miếng cơm, cực kỳ thơm ngon: “Mau ăn đi.”
Ba người cúi đầu ăn cơm, ăn một cách vô cùng nghiêm túc.
Lâm Vũ Mặc là người đầu tiên ăn xong, dạ dày đã được no nê khiến hắn thoả mãn ợ một cái, chẳng qua dạ dày có hơi đau.
Cơm trắng, còn có thịt bằm, thật tốt, nếu như bà ngoại có thể ăn được bữa cơm như vậy thì tốt biết bao.
Ninh Yên ăn cơm cực kỳ chậm, cô còn thông thả hỏi: “Tiểu Nhị, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Ánh mắt Ninh Nhị kiên định: “Nghĩ kỹ rồi, chị phân công xưởng nước tương cho người khác đi, sau này em sẽ chuyên tâm đi theo các thầy học tập .”
Lương của nhân viên kỹ thuật ở xưởng nước tương rất cao, vừa nhẹ nhàng vừa rất có thể diện, nhưng không thể học hỏi thêm được điều gì cả.
Vừa phải đi làm vừa phải đi học, hắn không thể nào phân thân ra được, chỉ có thể chọn một trong hai.
Ninh Yên chỉ để hắn tự mình đưa ra sự lựa chọn, không cần nghe theo ý kiến của người khác.
“Giỏi lắm, giỏi lắm, em đã hiểu được nên lấy hay nên bỏ rồi.”
Nếu như là trước đây, có một công việc ổn định chính là giấc mơ mà hẳn luôn tha thiết đạt được, nhưng bây giờ, Ninh Nhị đã có mục đích cao cả hơn.
Hãng không cam lòng cả đời này chỉ làm một nhân viên kỹ thuật ở xưởng nước tương, hắn muốn học thêm nhiều kiến thức hơn nữa.
Chị cả đã từng nói với hắn, hắn sẽ là học viên trúng tuyển trong nhóm thứ ba, rất rõ ràng, chị cả đang rất mong đợi vào hắn, mặc dù ngoài miệng cô không hề nói như vậy.
Thực ra, mấy người bọn hắn cũng thường xuyên đi dự thính, những kiến thức mà bọn hắn học được không hề ít hơn những người khác.