Ôi, hắn muốn tăng ca!
Hắn càng phải nỗ lực hơn nữa, đi theo Lý Khả An cùng nhau nghiên cứu ra dây chuyền sản xuất, rửa sạch, nghiền nát, tinh lọc để lấy ra đường, tinh lọc để lấy được kết tinh, bước nào cũng phải chuẩn xác, hơn nữa tỷ lệ chuyển đổi kết tinh bằng máy móc phải cao hơn so với làm thủ công, còn phải thật sạch sẽ.
Điều này khiến Ninh Yên vô cùng vui vẻ, rất tốt rất tốt, tiết kiệm được thời gian và công sức.
Tầng lớp quản lý tận mắt nhìn thấy thí nghiệm, từ khi đưa cao lương ngọt vào trong máy cho tới khi cho ra kết tinh màu trắng cuối cùng, giống như mở ra một thế giới mới.
Đây là sức mạnh của khoa học kỹ thuật à? Điều này thật sự rất thuận tiện.
Giám đốc Ninh quả nhiên đã đúng, tri thức chính là sức mạnh, khoa học kỹ thuật là sức sản xuất hàng đầu.
Như vậy, đã hoàn toàn giải quyết được vấn đề không đủ nhân lực.
Mặc dù nhà màyfg đường đã được mở rộng, cũng đã tuyển thêm một nhóm công nhân, nhưng khi cao lương ngọt ở toàn bộ thành phố được thu hoạch rồi đưa tới đây, lại không đủ nhân lực.
Số lượng cao lương thật sự rất lớn.
Ninh Yên rất vui vẻ, cô phát tiền thưởng cho hai người ngay tại chỗ, một người 200 đồng, Ninh Nhị làm trợ lý cho bọn họ cũng được 100 đồng, mọi người đều vui như Tết.
Lý Khả An chủ động mời mọi người ăn lẩu, không cần quá vất vả, mọi người cũng có thể thoải mái hơn.
Chuyện mời khách cũng không cần hắn phải lo lắng, Ninh Nhị đã giúp hắn làm hết mọi chuyện.
Tầng lớp quản lý đều tới hết, các giáo viên ở bên cạnh cũng tới, Ninh Yên đưa ba đứa em của mình tới, mọi người ngồi thành hai bàn, mấy chị em Ninh Yên, Lý Khả An và bà cháu Lâm Vũ Mặc ngồi chung một bàn.
Mấy cán bộ như bí thư Ngưu, Ninh Xuân Hoa và vợ chồng Từ Đạt ngồi chung một bàn.
Mọi người ăn uống thỏa thích, bầu không khí vô cùng vui vẻ, Lý Khả An vốn là một người rất nghiêm túc, không thích khen ngợi người khác, nhưng sau khi uống vài ly rượu, hắn cũng khen Lâm Vũ Mặc vài câu, nói Lâm Vũ Mặc là một thiên tài hiếm thấy.
Lâm Vũ Mặc có công lao hàng đầu đối với thành công lần này.
Ninh Nhị cũng rất ganh tỵ: “Thầy, tại sao thầy không khen tôi?”
Hắn dường như chính là người thân thiết với Lý Khả An nhất, cả ngày từ sáng tới tối đều ở cùng nhau, việc ăn uống tiêu tiểu của Lý Khả An cũng do hắn tự tay sắp xếp.
Lý Khả An liếc hắn một cái: “Không thể so sánh.”
Mấy đứa nhỏ của Ninh gia đều rất thông minh, nhưng vẫn chưa thể sánh với thiên tài.
Ninh Nhị đau lòng, không thể như thế được: “Vậy chị cả của tôi thì sao?”
“Ở đây không ai so sánh được với chị cả của cậu.” Lý Khả An im lặng suy nghĩ vài giây: “Cô ấy có tài kinh doanh, thiên tài bẩm sinh.”
Cô có thể quản lý cả tập đoàn một cách nhẹ nhàng, vô cùng tài giỏi, có thể khiến cho vô số người cúi đầu nghe lệnh, kính trọng cô từ đáy lòng, như vậy mới là tài giỏi nhất.
Thiên tài cho dù có thông minh ra sao, cũng phải nghe theo sự chỉ huy của Ninh Yên.
Lúc này, Ninh Nhị mới vui vẻ lại, nghe thấy người khác khen chị cả mình, hắn còn đắc ý hơn người ta khen mình.
Tiểu Tứ kéo quần áo của hắn, mỉm cười lấy lòng hắn: “Anh hai, em muốn một cuốn vở.”
Đôi mắt Ninh Miểu sáng lấp lánh: “Em muốn một cây bút máy.”
Ninh Nhị rất vui vẻ tiêu tiền cho người nhà mình: “Được, mua hết, chị cả, chỉ thích thứ gì?”
Ninh Yên nghiêm túc suy nghĩ: “Chị muốn ăn bánh cốm gạo.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, Ninh Nhị nói: “Có ai bán không? Em chưa thấy món này bao giờ.”
Trước cửa nhà có mở một Cung Tiêu Xã, đám trẻ con đều rất thích, ngày nào cũng chạy tới xem vài cái.
Còn hắn cũng thường xuyên đi mua đồ ăn vặt.
Ninh Yên thích đồ tự tay làm, vừa thuần thiên nhiên lại không có chất phụ gia, lại sạch sẽ, vệ sinh: “Không có, nhưng chị biết cách làm.”
Ninh Nhị không thể tin được nói: “Vậy được, em làm cho chị.”
Biểu cảm của Lâm Vũ Mặc thiếu chút nữa thì không giữ được, cả nhà này đều rất kỳ lạ.
Ninh gia không có người lớn, Ninh Yên là chị cả, cũng coi như phụ huynh trong nhà, nhưng em trai và em gái cô là lớp nhỏ còn phải chăm sóc ngược cho đời sống hằng ngày của cô.