[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 603

Chương 603 -
Chương 603 -

Bác sĩ tới kiểm tra chân của bà cụ, đã hồi phục rất tốt: “Có thể xuất viện được rồi, nhưng phải nằm trên giường nghỉ ngơi 1 tháng, tốt nhất nửa tháng tới bệnh viện kiểm tra một lần.”

Nghe thấy lời này, trợ lý Tôn cũng không vội, trước tiên, cô gọi điện thoại cho Ninh Yên, sau khi nhận được lệnh cô mới quay về phòng bệnh.

“Bà cụ, giám đốc Ninh của nhà chúng tôi nói, buổi chiều sẽ có người tới đón bà xuất viện, bà không cần lo lắng gì cả.”

Bà cụ cười khổ, sao bà cụ có thể không lo lắng? Mỗi phút mỗi giây, bà cụ đều nhớ thương cháu ngoại mình, định sau khi chiếc chân tốt lên sẽ đi thăm tù.

Vấn đề là, chiếc chân của bà cụ phải chăm sóc bao lâu, một bà lão cô đơn như bà cụ sao có thể yên tâm nằm trên giường nghỉ ngơi 1 tháng?

Thôi bỏ đi, đi bước nào hay bước đó, nếu thật sự không được bà cụ chỉ đành nhờ hàng xóm láng giềng tới giúp đỡ.

Thế nhưng, bà cụ được đưa lên xe tải, xe chạy ra khỏi thành, bà cụ không nhịn được trợn tròn mắt: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Vẻ mặt tài xế nghiêm túc: “Trở về đại đội Cần Phong, giám đốc Ninh muốn gặp bà.”

Tâm trạng bà cụ căng thẳng: “A, cô ấy có chuyện gì sap?”

“Không rõ, tôi chỉ phụ trách đưa người tới trước mặt cô ấy.”

Suốt cả chặng đường, tâm trạng bà cụ đều thấp thỏm không yên, trái tim như bị một tảng đá lớn đè nặng.

Bà biết ngay không có bữa cơm nào là miễn phí.

Mặc dù tâm trạng nặng trĩu, nhưng khi vào thôn, bà vẫn bị những sự vật mới lạ của đại đội Cần Phong hấp dẫn, những căn nhà ở đây đều rất mới, rất đẹp mắt.

Ở đây có rất nhiều nhà xưởng, đường xi măng vừa rộng lớn vừa sang trọng, nơi này vậy mà lại là nông thôn, thật không thể tin được.

Trợ lý Tôn giống như nhìn ra được suy nghĩ của bà cụ, cô cười nói: “Tất cả mọi thứ ở đây đều do giám đốc Ninh xây dựng nên.”

Cô là fan não tàn của Ninh Yên, mấy ngày nay, cô vẫn luôn lải nhải không ngừng ở bên tai bà cụ, nhưng bà cụ vẫn giữ nguyên suy nghĩ ban đầu với Ninh Yên.

Nhưng khi tận mắt nhìn thấy những điều này, suy nghĩ của bà cụ đã bắt đầu thay đổi.

Cho dù Ninh Yên có âm mưu gì với bà cụ, năng lực và bản lĩnh của cô là điều không thể nghi ngờ.

Bà cụ đứng ở nơi xa lạ nên cảm thấy có hơi lo lắng bất an, nhưng rất nhanh sau đó, một bóng người quen thuộc bước tới: “Bà ngoại.”

Bà cụ mừng như điện, lập tức ôm lấy cháu ngoại: “Vũ Mặc.”

Hai bà cháu ôm nhau khóc rống, vui buồn đan xen, Lâm Vũ Mặc ôm lấy cơ thể gầy yếu của bà ngoại mình, trái tim thấp thỏm đã hoàn toàn bình ổn lại.

Để nuôi sống bà ngoại, hắn càng phải cố gắng hơn nữa.

Bà cụ nghe cháu trai giải thích, cảm thấy mình như đang ở trong mơ: “Cháu nói là, cháu đổi nơi làm lao động cải tạo, làm việc cho giám đốc Ninh, còn được bao ăn bao ở?”

Tại sao lại không chân thực như vậy? Căn phòng ở đây thật tốt, vừa rộng rãi, vừa thoáng mát, lại sạch sẽ, tường nhà màu trắng, người có điều kiện ở trong thành phố cũng không ở nổi trong căn phòng như vậy.

“Đúng vậy, từ nay về sau chúng ta sẽ sống ở đây.” Lâm Vũ Mặc ôm bà ngoại mình tới phòng ngủ ở phía nam của tòa lầu, căn phòng này đã được chuẩn bị riêng cho bà cụ: “Bà xem đi, tất cả đồ dùng sinh hoạt đều đã được chuẩn bị đầy đủ, chúng ta không cần lo lắng bất cứ điều gì cả.”

Có giường, có tủ quần áo, trên giường có chăn đệm, có thể chuyển vào ở bất cứ lúc nào.

“Bà không cần lo lắng bất cứ điều gì cả, cháu có thể nuôi bà.”

Giọt nước mắt vẩn đục của bà cụ cuối cùng cũng rơi xuống, đó là giọt nước mắt hạnh phúc: “Bây giờ bà đã tin, giám đốc Ninh thật sự là người tốt."

Chỉ cần có thể sống cùng với cháu ngoại, có khổ thể nào bà cụ cũng có thể chịu đựng được.

Lâm Vũ Mặc bĩu môi, người tốt? Không tính là người tốt, cô chỉ là nhìn thấy giá trị của hắn, cảm thấy hắn có tác dụng.

Tuy nhiên, cho dù nói thế nào, cô cũng đã cứu hai bà cháu hắn, cho bọn họ cơ hội sống.

Bây giờ, hắn mang nợ đầy mình, 100 đồng bảo lãnh, tiền ăn uống tiền chữa bệnh của bà cụ là 15 đồng, việc ăn uống sau này cũng phải trả tiền.

Bình Luận (0)
Comment