[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 602

Chương 602 -
Chương 602 -

“Hắn không phải là nhóm người thầy Từ.” Ninh Yên cười tủm tỉm, lời nói sâu xa: “Hắn còn rất trẻ, thiên tài càng thông minh càng khó thu phục, trong lòng hắn tràn ngập thất vọng với thế giới này. Ngoài mặt hắn không biểu hiện ra, thực ra trong lòng hắn vô cùng kiêu ngạo, bướng bỉnh, cho nên chỉ có thể sử dụng cách này với hắn.”

Người luôn chân thành thường không được người khác coi trọng, ngược lại những người thông minh, mưu mô mới là người chiếm được cảm tình của mọi người.

Lâm Vũ Mặc im hơi lặng tiếng ở lại đại đội Cần Phong, trừ tầng lớp quản lý và một số giáo viên ra, người bình thường đều không biết tới sự tồn tại của hắn.

Hắn cũng rất tự giác, 7 giờ sáng hắn đã đi tới phòng thí nghiệm, buổi tối tăng ca tới 10 giờ mới quay về nghỉ ngơi, đi sớm về muộn, có chuyện gì đều do Ninh Nhị tới xử lý, hắn hầu như không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Cơm ngày ba bữa đều do Ninh Nhị mang tới, hắn chỉ cần phụ trách việc ăn là được.

Lúc đầu, Lâm Vũ Mặc còn cho rằng chỉ có thức ăn của ngày đầu tiên mới ngon như vậy, nhưng hắn không ngờ rằng, thức ăn mỗi ngày đều như nhau, một món mặn, một món chay kèm theo cơm trắng, buổi sáng là hai chiếc bánh bao ăn kèm trứng gà và một chén sữa đậu nành, nếu tăng ca sẽ có thêm một chén mì.

Mỗi ngày đều ăn uống như vậy, khiến cho hắn tràn ngập hạnh phúc, cũng cảm thấy vô cùng nghi ngờ, người bình thường đều không thể ăn được những món ngon như vậy.

Tập đoàn Cần Phong thật sự rất kỳ lạ, bọn họ đối xử tốt với một phạm nhân như vậy rốt cuộc có âm mưu gì?

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn không còn thời gian suy nghĩ vẩn vơ nữa, từ khi bắt đầu, hắn đã không giấu dốt, bộc lộ tài năng của mình khiến cho Lý Khả An như nhặt được vàng, điên cuồng khai thác tiềm năng của hắn.

Hai người đều rất thông minh, suy nghĩ cũng độc đáo, thường hay nghĩ ra đủ thứ ý tưởng mới mẻ, kỳ lạ, sau đó tìm cách để biến những ý tưởng đó thành hiện thực.

Còn Ninh Yên thì cung cấp tiền bạc và nguyên liệu để giúp đỡ bọn họ, nhưng tài liệu mà bọn họ cần nối tiếp nhau được đưa vào phòng thí nghiệm, muốn có trợ thủ là người làm việc thuần thục ở xưởng cơ giới, có thể tự mình tới xưởng cơ giới mời người tới.

Lâm Vũ Mặc không thể không thừa nhận, Ninh Yên là một người lãnh đạo rất quyết đoán.

Trên người cô có một loại khí chất khiến cho người người khác cảm thấy vô cùng yên tâm, nhìn thấy cô sẽ cảm thấy cô rất mạnh mẽ, không gì là không thể, cực kỳ hấp dẫn kẻ yếu.

Tuy nhiên, hắn cũng biết đây là một cảm giác sai lầm.

Bà cụ đang ở bệnh viện không hề biết gì cả, vẫn đang điều trị ở bệnh viện, lúc bác sĩ hỏi mong muốn của bà cụ là gì, bà cụ lựa chọn có thể sớm trị khỏi chân, đánh gãy sớm hay muộn đều đau như nhau, không cần phải kéo dài thời gian.

Mặc dù quá trình này rất đau đớn, rất khó trải qua, nhưng có người bên cạnh chăm sóc, mỗi ngày đều có thể ăn no, bà cụ vẫn có thể nhẫn nhịn được nỗi đau đớn trên cơ thể.

Bà cụ thường xuyên nắm tay của trợ lý Tôn, hỏi: “Cô gái, tôi không thể trả được nhiều tiền như vậy, rốt cuộc giám đốc Ninh nhà cô suy nghĩ thế nào?”

Vừa chữa bệnh cho bà cụ, vừa cho bà cụ ăn cơm, không biết đã tốn bao nhiêu tiền.

“Bà cứ coi như cô ấy là người tốt đang làm chuyện tốt đi.” Thật ra trợ lý Tôn cũng không biết Ninh Yên đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn giám đốc Ninh sẽ không sai: “Trên người bà không có thứ gì đáng để cô ấy nhớ tới cả, có đúng không?”

Bà cụ không hề tin tưởng Ninh Yên, bà cụ đã trải quả lòng người nóng lạnh, trải qua sự thay đổi của thế gian, nhìn thấy hết sự phức tạp của lòng người, trên đời này làm gì có lòng tốt như vậy?

Đương nhiên, bà cụ cũng không nói gì cả: “Cô ngày nào cũng ở bên cạnh tôi, còn nấu canh cho tôi ăn, cô vất vả rồi, cô giúp tôi hỏi bác sĩ, khi nào tôi mới có thể xuất viện? Nằm viện thêm một ngày đều là tiền cả.”

“Đây là công việc của tôi.” Tính cách của trợ lý Tôn rất tốt, trận trọng, chu đáo, rất biết cách chăm sóc người khác: “Bà không cần vội, tôi đi hỏi xem sao.”

Bình Luận (0)
Comment