Cô làm việc nhà không giỏi, nấu nướng cũng không biết nhiều.
Cái gì Ninh Yên cũng biết, nhưng ở nhà đông người như vậy, cô lại bận rộn, căn bản không có cơ hội làm việc.
"Học được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu. Em có năng lực học tập rất tốt. Muốn thử món cá nướng của em không?"
Nghiêm Lẫm nửa tin nửa ngờ, sợ sẽ tiêu chảy, nhưng vẫn kiên cường cầm lấy con cá nướng cắn một miếng, sau đó hoảng hồn mà trừng to mắt: "Vậy mà mùi vị cũng không tệ, năng lực học tập của em cũng mạnh quá."
Ninh Yên kiêu ngạo nhướng mày, giả vờ thành công, ha ha ha.
“Chúng ta nấu thêm một nồi canh cá nữa đi, em có mang đậu hũ theo.”
“Được.”
Hai người vui vẻ ngọt ngào khiến người ta không khỏi ghen tị.
Một giọng nói phá vỡ bầu không khí ngọt ngào: “Chào Ninh tổng.”
Là Thẩm Kiến Thiết và Phùng Hạo, cười hì hì đi tới.
Ninh Yên cũng nói đùa: "Xin chào, chính ủy Thẩm, bộ trưởng Phùng."
Thẩm Kiến Thiết cười ha ha: "Em dâu, hai người đã yêu nhau lâu như vậy, khi nào mới cưới đây? Tôi nóng lòng muốn uống ly rượu mừng này đấy.”
Ninh Yên xuất sắc như vậy, hắn ước gì có thể gói Nghiêm Lẫm đưa cho cô, kết hôn càng sớm càng tốt, thật sự trở thành người một nhà.
Khóe miệng Ninh Yên giật giật: “Tôi còn chưa tới 20 tuổi đâu.”
Thẩm Kiến Thiết sửng sốt: “Tôi lại quên mất tuổi của cô.”
Không phải hắn dễ quên, mà là biểu hiện của Ninh Yên quá thành thục, quá biết chuyện, khiến mọi người bỏ qua tuổi tác của cô.
Phùng Hạo cười hỏi: "Em dâu, nhà máy đường của các em phát triển nhanh thật, nghe nói sản phẩm đều bán về thủ đô phải không?"
Nhà máy đường làm ăn càng tốt thì bọn họ càng được chia nhiều.
Thỏa thuận ban đầu được ký là cho thuê đất, 20% lợi nhuận của nhà máy sẽ được dùng làm tiền thuê đất, nhưng hiện nay với sự mở rộng nhanh chóng của nhà máy đường, cao lương ngọt được phổ biến khắp thành phố, nhưng vẫn giữ 20% lợi nhuận trả cho quân đội.
Điều này không phù hợp, nhưng cô ấy nói xem như số tiền này là hỗ trợ thêm cho quân đội.
Lòng dạ cao thượng này đã nhận được sự đồng lòng tán dương của mọi người trong quân doanh, cũng nhận được sự kính trọng của mọi người.
Người như vậy có tấm lòng lớn lao, cống hiến quên mình, ai ai cũng thích.
Lần trước dự họp, lãnh đạo đã đặc biệt khen ngợi Ninh Yên, khen Ninh Yên có tầm nhìn tốt, tìm được một người bạn gái xuất sắc như vậy, là lợi ích cho quân tẩu và bộ đội.
Thẩm Kiến Thiết đặc biệt hâm mộ Nghiêm Lẫm, người yêu cho hắn thể diện mà còn mang lại cho hắn những lợi ích vô hình.
Ai, cũng là người với người, mà sao khác nhau quá.
"Đúng vậy." Ninh Yên không biết bọn họ đang nghĩ gì, nên rất thản nhiên: "Chúng tôi đã thành lập một chi nhánh bán hàng ở thủ đô, cũng cử chuyên gia đến chăm sóc."
"Tốt rồi." Phùng Hạo khen ngợi vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề: "Có muốn đến Thượng Hải không? Thượng Hải có dân số đông, nhu cầu thị trường cũng lớn."
Làm sao Ninh Yên không biết Thượng Hải có tiềm năng lớn, nhưng quá xa, nhất thời không thể ra tay: "Có, nhưng phải tìm một cơ hội thích hợp."
Phùng Hạo chủ động nói: "Tôi sắp đi Thượng Hải công tác, nếu cô có hứng thú, tôi có thể giúp cô giật dây bắc cầu."
Đôi mắt Ninh Yên sáng lên, cái này được đấy: "Được, khi nào anh đi?"
Cơ hội tốt như vậy phải nắm bắt.
Phùng Hạo cố ý tới đây nói một tiếng, lợi ích của nhà máy đường cũng là lợi ích của quân đội: "Tuần sau, nếu cô muốn cho người đi theo thì nói trước với tôi một tiếng."
Ninh Yên suy nghĩ một lát. Ban đầu Diệp Hưng Học là át chủ bài, bây giờ đã chuyển đi quản lý nhà máy giấm, không tìm thấy ai để ra trận nữa.
Không phải là không thể, mà là, không thể đứng trận một mình được.
Giống như bí thư Ngưu, ông ấy ở tỉnh của mình còn ổn, luyện được tài ăn nói, nhưng tới thành phố lớn thì khó tránh khỏi sẽ rụt rè.
“Để tôi sắp xếp công việc một chút, tự mình đi một chuyến.”
“Vậy được.” Phùng Hạo nghe thấy cô định đích thân đi làm, liền cảm thấy chuyện này thế là xong: “Nếu có thể bán đường Tần Phong tới khắp mọi miền đất nước, vậy thì quá đẹp.”
Như vậy sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Ninh Yên cười tủm tỉm gật đầu, không chỉ bán đường trắng, còn có thể bán nước tương, giấm để lâu dài, đều bán được, xem xem còn một chỗ trống nào để cô mở bán thức ăn chăn nuôi hay không.