Hứa nhị tẩu cũng nhiệt tình gắp một đồ ăn cho cô, “Em gái, món mướp đắng này xào trứng gà ăn rất ngon, em mau nếm thử đi.”
Nhị tẩu cũng ngại ngùng nhớ lại khi xưa, cùng đại tẩu nói xấu cô.
Hiện tại đều không hẹn mà cùng bắt đầu lấy lòng Hứa Trân.
Hứa Trân ngơ ngẩn ăn bát cơm, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Thì ra tình thân tình yêu đều là mây bay, quan trọng nhất chính là mình phải có bản lĩnh mới có thể khiến người xem trọng liếc mắt một cái.
Bên kia, Liễu Bảo Thành lợi dụng thời gian rảnh đi một chuyến đến thăm cô của hắn.
Liễu Thanh Thanh nhìn thấy hắn đến thật cao hứng, bưng trái cây tới cho hắn ăn, “Sao cháu lại tới đây?”
“Cô, cháu có chuyện muốn nói với cô, chính là chuyện về Ninh…” Liễu Bảo Thành vừa muốn nói gì, một bên cửa mở, một tiểu cô nương đi ra, “Anh họ, anh mang cho em cái gì ăn ngon sao?”
Liễu Bảo Thành nhìn cô em họ mình, trong đầu tức khắc hiện lên một gương mặt tương tự, lời nói trong miệng liền thay đổi, “Cô này, cháu thấy được một cô gái lớn lên trông rất giống Mẫn Mẫn nhà mình.”
Liễu Thanh Thanh nghe xong liền biến sắc, túm chặt cánh tay cháu trai, vội vàng hỏi, “Cái gì? Bao lớn? Giống như thế nào? Cháu nhìn thấy con bé ở đâu? Tên là gì?”
…
Trước khi đi công tác phải sắp xếp công việc, Ninh Yên đưa ra từng cái chỉ thị một.
Mỗi nhà xưởng đều có một hệ thống hoạt động riêng, xưởng trưởng chịu trách nhiệm về công việc cụ thể, trụ sở tập đoàn tạm thời do Ninh Anh Liên quản lý, bao gồm cả phòng thí nghiệm.
Nếu có tình huống đột xuất xảy ra, nhóm giám sát tạm thời do bí thư Ngưu, Ninh Xuân Hoa và Ninh Anh Liên tạm thời thành lập để xử lý.
Nếu không giải quyết được thì đến chính quyền huyện tìm lãnh đạo.
Cô cũng đặc biệt nhấn mạnh, xử lý sự việc phải vững vàng, bình tĩnh, dù bị ép đến tận cửa cũng phải bình tĩnh hành động, mọi việc phải làm đúng quy định, nhớ báo công an.
Bọn họ vẫn còn nhớ những gì đã xảy ra lần trước, sôi nổi nói rằng họ đã rút kinh nghiệm từ sự việc lần trước, có thể giải quyết nó một cách hoàn hảo nếu gặp lại những điều tương tự.
Cô đi khắp các nhà máy, sau đó đến chuồng lợn, nhìn đàn lợn đang dần lớn lên, dặn dò vài lời với người phụ trách.
Cô đã tổ chức một cuộc họp với ban quản lý, giải thích mọi điều cần giải thích.
Sau cuộc họp, cô gọi Ninh Anh Liên và hai trợ lý của cô ở lại.
Cô đặc biệt gật đầu: "Giáo sư trong phòng thí nghiệm phải đặc biệt quan tâm và bảo vệ, không ai được quấy rầy, không được phép sai sót, mọi nhu cầu đều được giải quyết kịp thời."
Mỗi giáo sư là một kho báu quý hiếm không thể không trân trọng.
Ninh Anh Liên được giao nhiệm vụ quan trọng, lưu lại căn cứ, đây là lần đầu tiên cô tiến vào trung tâm quyền lực hạt nhân, nhưng cô lại cảm thấy không chắc chắn. "Nếu lỡ có tình huống không thể giải quyết được thì sao?"
Ninh Yên đã lập sẵn phương án: "Gọi điện cho Nghiêm Lẫm, em đã cùng anh ấy chào hỏi trước, sẽ tận lực đảm bảo sự an toàn của những giáo sư kia."
Chỉ cần có thể kéo dài đến khi cô quay lại là được.
"Đã biết."
Ninh Yên tiếp tục nói: “Nếu có người dám gây sự thì phải dứt khoát bắt đưa về đồn cảnh sát, đồng thời nên chào hỏi lãnh đạo huyện, kịp thời tiết lộ tình hình liên quan để vững vàng chiếm sự đồng tình của dư luận và xoa dịu cảm xúc của người lao động”.
Nếu làm tốt những điều này thì hầu hết mọi việc đều có thể thực hiện được.
"Được."
Ninh Yên sợ xảy ra chuyện không hay, mà cô đang ở Thượng Hải rất xa, ngoài tầm với của cô.
Có cái gì không rõ, có thể đi hỏi bí thư Ngưu và đại đội trưởng, bọn họ là đồng chí lâu năm,có kinh nghiệm sống nhất định.”
“Được.”
Ninh Yên cầm cốc nước lên uống một ngụm: "Còn thắc mắc gì nữa không?"
Ninh Anh Liên do dự một chút, "Nếu bí thư Ngưu và đội trưởng có bất đồng ý kiến, thì nghe ý kiến của ai?"
Một người là lãnh đạo cũ, một người là cha cô, cô nên nghe ai đây? Thật khó xử.
Ninh Yên nói thẳng: "Tìm bí thư Chu trong huyện."
Ánh mắt Ninh Anh Liên sáng lên, mang viện quân tới là được. "Hiểu."
Trợ lý Tôn và trợ lý Ngô nhìn nhau: "Ninh tổng, lần này cô thật sự ra ngoài mà không mang theo trợ lý sao? Những người khác tuy tốt nhưng lại không ân cần chu đáo như chúng tôi."