Ninh Yên thích những người dù xảy ra chuyện gì thì nội tâm cũng cứng cỏi lại kiên trì, mà không phải những người sống trong sự thuận buồm xuôi gió,
“Tôi chờ mong cô đến một ngày sẽ phượng hoàng niết bàn, cuộc sống so với trước kia chỉ có tốt hơn."
Đời người phải trải qua quá trình trắc trở, mới học được cách kháng lại áp lực, rồi mới càng phóng khoáng, càng quý trọng cuộc sống sinh hoạt bình dị, trở nên càng cường đại hơn.
Mọi người đều sợ ngây người, Ninh tổng đánh giá Hứa Trân cao như vậy sao.
Hứa Trân bụm mặt khóc không thành tiếng, lúc này đây là thoải mái, là vui mừng, là cảm động.
Cô không phải người sai, những gì giám đốc Ninh nói chứng tỏ cô ấy đã công nhận cô, muốn tự tay nâng đỡ cô!
“Tổng đốc Ninh, đời này tôi cũng sẽ không quên ân tình của cô.”
Người khác vĩnh viễn sẽ không hiểu được những lời Ninh tổng nói quan trọng và trân quý thế nào đối với cô.
Đó là những điều quý giá nhất đối với cô, còn hơn cả của cải.
Ninh Yên phất phất tay, “Được rồi, đều trở về chuẩn bị một chút, khi nào có thông báo của tôi chúng ta sẽ đi.”
“Được.”
Cả Hứa gia khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, không dám tin tưởng nhìn Hứa Trân, “Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”
Hứa Trân mặt mày mỉm cười, “Ninh tổng muốn dẫn tôi đi Thượng Hải công tác, cô ấy muốn bồi dưỡng tôi.”
nNi tâm Hứa đại ca như bị đánh thật mạnh, “Mắt của Ninh tổng không có vấn đề gì chứ?”
Vì sao cô lại chọn Hứa Trân? Rốt cuộc nó có cái gì tốt chứ? Nhìn trái nhìn phải cũng cảm thấy chính mình tốt hơn nhiều.
Vì cái gì mà Ninh tổng không chọn hắn? Hắn ưu tú như vậy mà!
Một cái tát bụp ở phía sau lưng hắn, mẹ Hứa hung tợn trừng mắt nhìn hắn, “Con nói chuyện kiểu gì thế? Mắt Ninh tổng khẳng định không có vấn đề, còn con mới là người tật xấu đầy mình ấy.”
Hứa đại ca thực ủy khuất, “Mẹ, con là con trai mẹ đấy.”
“Dù là con trai tao thì cũng không được nói xấu Ninh tổng.” Mẹ Hứa đặc biệt kính trọng Ninh Yên, cô chính là ân nhân của họ, cho họ cái tuổi già an nhàn đó
“Cha.” Hứa đại ca cảm thấy mình là một nhân tài bị mai một, tại sao Ninh tổng không nhìn tới hắn chứ, thật tức giận.
Cha Hứa cũng không giúp hắn, “Con câm miệng đi, không có bản lĩnh thì tư cách lải nhải cũng không có, Ninh tổng là người con có thể tùy ý nói xấu sao? Bị người khác nghe được nhất định sẽ bị đánh.”
Ông cũng nhận được tiền dưỡng lão của mình, được ăn được uống thỏa thích, còn có tiền đi xem bệnh.
Tuổi lớn nên bên này đau bên kia đau, ông có thể đi đến trung tâm khám bệnh ngay trong thôn, thật tiện, còn được giảm tới 80% chi phí.
Trước kia nào có chuyện tốt như vậy? Mấy đại đội cách vách ai mà chẳng ghen tị tới đỏ mắt chứ?
Tất cả đều là Ninh tổng mang đến, làm người phải biết ơn.
Hứa đại ca tức giận bất bình, “Con rốt cuộc kém Hứa Trân chỗ nào chứ?”
Hứa đại tẩu cũng ở một bên bất bình, “Anh trai cô là nam, lại ưu tú như vậy, đi công tác như thế nào lại không tới tìm hắn, lại đi tìm phụ nữ yếu đuối không được việc gì như cô làm gì chứ?”
Hứa Trân được Ninh Yên tán thành, cả người đều tự tin lên rất nhiều, “Ninh tổng cũng là nữ, chị cũng là nữ, mẹ chúng ta cũng là nữ đó thôi.”
Hứa nhị ca thật hâm mộ, “Em gái, mau nói cùng chúng ta xem, lý do Ninh tổng chọn trúng em là gì?”
Hứa đại tẩu:...
Ánh mắt Ninh tổng khẳng định không có vấn đề, như vậy là do bọn họ không có mắt nhìn người, không thấy được sở trường của Hứa Trân.
Hứa Trân đem câu nói của Ninh Yên nói lại từng câu từng chữ, mọi người đều ngây ngẩn, thật sự tinh tế, dường như rất có đạo lý.
Mẹ Hứa là người xúc động nhất, Ninh tổng thật là người tinh tế, thấu đáo. “A Trân, cố gắng làm tốt, đừng phụ lòng Ninh tổng.”
“Vâng.” Hứa Trân âm thầm thề, sẽ dùng quãng đời còn lại báo đáp lại ơn này của giám đốc Ninh.
Một miếng thịt kho tàu được gắp vào trong chén Hứa Trân, Hứa đại tẩu tươi cười lấy lòng, “Em chồng, nào, ăn thử thịt kho tàu này đi, ăn nhiều để bổ thân thể.”
Đại tẩu đây là ngại khi xưa thanh danh cô không tốt, nói những lời khó nghe với cô.