Ninh Miểu chu chu cái miệng, ai mà không muốn đi chứ?
Ninh Yên vỗ vỗ tay hai đứa nhỏ, “Lần này đã nói đến lượt Tiểu Nhị đi, lần sau sẽ mang Tiểu Tứ, Tiểu Tứ, em ở lại nhà cùng với chị ba, hai đứa làm bạn với nhau.”
Ninh Nhị hưng phấn hoan hô, ha ha ha, rốt cuộc cũng đến phiên nó.
Tuy rằng tiền xe do mình tự bỏ ra, nhưng vẫn là cao hứng.
Ninh Tứ rất thất vọng, nhưng cũng đã có dự định của riêng mình, “Thế công việc của anh hai làm sao bây giờ? Anh ấy đi thì ai làm.”
Ninh Nhị nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Tạm thời giao cho anh họ Anh Dũng đi, chị thấy thế nào?”
“Ừ, em thương lượng với anh ấy đi.” Ninh Yên cảm thấy rất thích hợp, Ninh Anh Dũng người này trầm mặc ít lời, tâm tư cũng không nhiều. “Nếu anh ấy đồng ý, chị cũng không phản đối.”
“Cứ thế định nhé, chị, lần này đi chị muốn mang theo ai nữa không?”
Ninh Yên còn chưa nghĩ xong, lần trước đưa Ngưu Căn Sinh cùng Diệp Hưng Học đều tới học cương vị quản lý, giờ họ đã thành xưởng trưởng của một xưởng.
Tuổi lớn không được, đầu óc không đủ linh hoạt, thường xuyên đi công tác thể lực cũng không chịu nổi, cô cũng muốn bồi dưỡng vài người trẻ tuổi.
Ninh Yên hi vọng mình có thể sớm ngày đào tạo ra mấy chuyên gia bán hàng, về sau khi cần đến có thể đi các thành thị đi công tác, không cần cô đích thân ra mặt.
Ninh Anh Dũng hiện đang làm bên tài vụ và kế toán của tập đoàn, tương lai sẽ làm trưởng ban kế toán.
Ninh Anh Kiệt thì đã đi lên thủ đô Bắc Kinh, chịu trách nhiệm cho chi nhánh bên đó.
Những thanh niên tri thức, biết đọc sách, biết học tập, tư duy cũng tốt, nhưng tương lai lại có dự định muốn trở về thành thị, dù có cố gắng bồi dưỡng bọn họ, tương lai họ cũng chưa chắc đã ở lại, vậy cũng quá phí công bồi dưỡng rồi.
Mấy quân tẩu thì việc trong nhà ngoài ngõ họ đều ôm đồm, chưa kể còn có con cái, hai bên gia đình nội ngoại, không có khả năng thường xuyên đi công tác được.
Ở nơi đây người trẻ tuổi xuất sắc không có mấy người.
Ninh Yên suy đi tính lại, thương lượng một chút với bí thư Ngưu và mấy người quản lý, cuối cùng chọn ra được ba người.
Trình Hải Đường, là thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải, rất quen thuộc đường phố Thượng Hải, đang quản lý một xưởng đậu hủ tầm trung.
Mã Đại Chí, là một trong số nhóm thôn dân đầu tiên mở xưởng đậu hủ, cũng đang là quản lý của xưởng đậu hủ tầm trung, khá thông minh lanh trí.
Hoàn cảnh Hứa Trân, cùng Mã Đại Chí không khác biệt lắm, chỉ khác là giới tính nữ.
Chọn ra ba người này, Ninh Yên đều kêu bọn họ tới đây, vừa nghe nói sắp được cùng cô đi Thượng Hải, Trình Hải Đường vui mừng ra mặt, cười không ngừng được, haha, hắn có thể về nhà rồi.
Mã Đại Chí cũng rất cao hứng, này đại biểu cho việc hắn được trở thành người trọng điểm bồi dưỡng, đúng không? Ha ha ha, gấp không chờ nổi muốn khoe cho tất cả mọi người.
Chỉ có Hứa Trân có chút chần chờ, “Ninh tổng, tôi muốn hỏi một vấn đề, vì sao lại chọn trúng tôi? Tôi thực rất bình thường, mọi thứ đều không tốt lắm, còn có chuyện trước kia xảy ra…”
Thanh danh của cô ở trong thôn không tốt lắm, người ta cũng chẳng nghĩ tới cô là người bị hại, nhưng mọi người cảm thấy thanh danh cô đã không còn sạch sẽ.
Đến anh cả chị dâu nhà cô còn nghĩ như vậy, càng đừng nói người khác.
Ninh Yên nhìn cô gái này đã từng chịu qua đủ các loại dư luận áp bức, “Tôi là nhìn trúng điểm này của cô.”
“Hả?” Hứa Trân vẻ mặt mờ mịt.
Ninh Yên trong mắt có một tia thưởng thức, “Cô từng bị tra nam lừa hôn, nếu là người bình thường chỉ sợ đã sớm không chịu nổi, nghe theo cha mẹ vội vàng gả bản bảnthaan ra ngoài, mượn chuyện này bình ổn dư luận.”
Đây là cách làm của người bình thường, chỉ biết bo bo giữ mình, đến nỗi mặc kệ việc đối tượng có tốt hay không, chuyện cả nửa đời sau hạnh phúc của mình cũng không suy xét kỹ càng nữa.
“Nhưng cô không làm như vậy, cô mặc kệ những lời châm chọc mỉa mai của mọi người, vẫn đứng vững dù áp lực khắp nơi, không có lựa chọn một cuộc đời tạm bợ, cũng không có tùy tiện trong hôn nhân của mình, mà là nỗ lực trong công việc, sự nghiệp, tôi nhìn thấy một mặt cứng cỏi không ngừng vươn lên mà nhiều người không có được ở cô.”