“Chúng ta cũng chưa nói cái gì quan trọng mà.” Liễu Bảo Thành vẻ mặt không thể hiểu được, “Em đừng khẩn trương như vậy.”
Vương Thải Hoàng thật sự bị hắn làm cho tức chết rồi, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, “Thế nào là biến từ không thành có, thêm mắm giặm muối, đổ dầu vào lửa, anh không hiểu sao?”
Liễu Bảo Thành cũng chưa tiếp xúc nhiều lắm với Ninh Yên, nhưng hắn tâm phục khẩu phục cô, chỉ dựa vào bản thân mà lập nên tập đoàn Cần Phong, giải quyết vấn đề việc làm cho hơn một ngàn người.
“Cô ấy không phải người như vậy.”
“Cô ấy mới khinh thường việc nghe lén của anh với em, mới không ở sau lưng chúng ta nói xấu đâu.”
Vương Thải Hoàng thật sự có tật giật mình, hận không thể tiên hạ thủ vi cường, “Cũng chỉ có anh mới nghĩ cô ta là người tốt.”
Liễu Bảo Thành nửa tin nửa ngờ, “Anh đây cũng là không có cách nào mà.”
“Đi tìm dì Thanh Thanh nói đi.” Vương Thải Hoàng chỉ nói ngắn gọn, kỳ thật là muốn để Liễu Bảo Thành đi báo cáo.
Liễu Bảo Thành cũng không muốn đối đầu với Ninh Yên và Nghiêm Lẫm , năng lực của hai người họ ai ai cũng rõ, “Được rồi, toàn làm lớn chuyện.”
Vương Thải Hoàng nhướng mày, thở phì phì nói, “Anh cũng đã nói, mọi chuyện đều nghe theo em, còn chưa kết hôn mà anh đã như vậy rồi?”
“Đi đi… anh đi liền đây” Liễu Bảo Thành rất sợ vị hôn thê nhà mình lại tức giận vô cớ.
Bên kia, Ninh Yên mang theo Ninh Miểu đi chậm rì rì trở lại bên hồ, Nghiêm Lẫm nhìn đến các cô thở phào một hơi, “Sao mà đi lâu như vậy? Anh còn đang định đi tìm các em.”
“Xảy ra chút chuyện.” Ninh Yên cũng không có gạt bọn họ, thuận miệng đem chuyện vừa rồi đơn giản nói qua.
Ninh Yên cũng chỉ thuật lại toàn bộ, không thêm không bớt cái gì, nhưng chỉ như vậy, sắc mặt đám người Nghiêm Lẫm cũng không tốt chút nào.
Một khi đã muốn phá hỏng quan hệ của hai bên, thì ích kỷ một chút, không cần quan tâm đại cục.
“Ninh Yên, cô yên tâm đi.” Phùng Hạo vỗ ngực hướng cô bảo đảm, hắn là quản lý hậu cần của nơi này, mấy người này muốn gây rối trên địa bàn của hắn, làm sao hắn có thể nhịn được chứ?
Lại nói, đi được đến vị trí ngày hôm nay, hắn đã phải trả giá rất nhiều, nỗ lực hết sức, hắn không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
“Tâm tư Vương Thải Hoàng không đơn giản, anh nhớ chú ý một chút.” Ninh Yên nhắc nhở hắn, làm gì thì làm vẫn nên cẩn thận.
Một số người tuy chuyện lớn không làm được, nhưng phá hỏng chuyện nhỏ thì lại là sở trường.
Đứng sau Vương Thải Hoàng còn có một Liễu Thanh Thanh nữa.
Ba người nhìn nhau, trao đổi một cái ánh mắt.
Nghiêm Lẫm đem khoai lang đã nướng xong cho cô, “Được rồi, hôm nay là tới đây chơi, phải chơi cho vui vẻ.”
Ninh Yên nghĩ cái gì nên nói đều đã nói rồi, vui sướng nhận lấy khoai lang nướng, vừa mềm vừa ẩm, lại mang theo một tia ngọt thanh, đây là món cô yêu thích nhất.
Ninh Yên quét tầm mắt khắp bốn phía, nơi nào cũng là cặp đôi nam nữ trẻ tuổi, màu hồng tình yêu đã tràn đầy trong không khí rồi.
Xem ra, hoạt động hôm nay rất thành công.
Thẩm Kiến Thiết cũng thực vừa lòng, “Sắp tới cuối năm rồi, một nhóm người này có thể cung cấp dịch vụ hôn lễ tập thể.”
Hai mắt Ninh Yên sáng lên, ra vẻ đi lên, “Tôi có thể đi xem thử không?”
“Có thể.”
Hoạt động lần này thành công rực rỡ, mọi người đều được vui chơi tận hứng mới về.
Dọc đường đi về, ba anh em Ninh gia tỏ vẻ hưng phấn, nói rằng về sau còn muốn tham gia những hoạt động như vậy nữa.
Chủ yếu là các trò chơi thật sự thú vị, chứ không hoàn toàn vì ăn uống đâu.
Ninh Yên ha ha cười, “Được, lần sau lại mang mấy đứa tới chơi, đúng rồi, tuần sau sẽ đi Thượng Hải đi công tác.”
Ninh Nhị đột nhiên bắt lấy cánh tay Ninh Yên, “Chị ơi, lần này hẳn là đến phiên em đúng không.”
Thăm người thân mang theo Tiểu Tứ, đi thủ đô mang theo Tam Nhi, lần này như thế nào cũng nên đến phiên hắn rồi.
Ninh Tứ cũng lôi kéo một cánh tay khác của Ninh Yên, ánh mắt cầu xin thật đáng thương, “Chị ơi, em cũng muốn đi.”
Chuyến đi thăm người thân lần trước hắn chẳng được chơi gì, nhưng lần này đi Thượng Hải khẳng định có nhiều chỗ chơi.