"Không dùng sản phẩm của chỗ đó được không?" Vương Thải Hoàng yếu ớt hỏi: "Tìm một lý do hợp lý mà dùng sản phẩm nơi khác đi, đậu phụ nào cũng như nhau."
"Tại sao?" Liễu Bảo Thành có chút bối rối.
Hốc mắt Vương Thải Hoàng đỏ lên, nước mắt từ từ lăn xuống: "Ninh Yên ức hiếp em, sỉ nhục em, còn nói xấu sau lưng dì, nói dì là tình nhân. Nếu anh là đàn ông thì xả giận giúp dì với em."
Đều là hai người mà Liễu Bảo Thành quan tâm nhất, hắn không khỏi tức giận: "Cái gì? Cô ta thật sự nói như vậy sao?"
Vương Thải Hoàng nắm lấy cánh tay của Liễu Bảo Thành, nước mắt lấp lánh: "Đúng vậy, dì cũng biết, dì cũng buồn, nhưng cũng không gì được, dù sao dì cũng là lãnh đạo, phải để ý hình ảnh."
Liễu Bảo Thành tràn ngập lửa giận, nhưng…: "Anh không thể quyết định được."
Hắn chỉ chịu trách nhiệm nấu nướng, không thu mua hàng hóa.
Vương Thải Hoàng cho rằng hắn quá trung thực, nên bình tĩnh mà hướng dẫn: "Nếu sản phẩm có vấn đề gì thì có thể trả lại một cách chính đáng."
"Chuyện này..." Vẻ mặt Liễu Bảo Thành khó xử, tập đoàn Cần Phong không giống khách hàng bình thường, mà có liên hệ sâu sắc với quân đội.
"Khụ khụ." Một tiếng ho rõ ràng đột nhiên vang lên khiến hai người nhảy dựng lên vì sợ hãi. "A a."
Vương Thải Hoàng nhìn thấy Ninh Yên, đồng tử đứng yên: "Ninh Yên, cô... Cô vậy mà lại nghe lén."
"Xong rồi!"
Ninh Yên bĩu môi, vì là nhân vậy phản diện nên chỉ số thông minh không cao, nên cũng không thể trách cô quá thông minh.
"Trước khi làm chuyện xấu, các người có thể xem xét hoàn cảnh xung quanh được không? Thật là, tôi ngồi xổm rất lâu cũng không phát hiện, làm tôi mệt muốn chết, cảnh giác của các người ở đâu rồi?"
Cô còn khá thành thật, nhưng lại thành công làm nam nữ đối diện đổi sắc mặt, Vương Thải Hoàng sợ đến mức khóc lên: "Anh Bảo Thành, phải làm sao đây?"
Đầu óc Ninh Yên nhanh nhạy: "Lúc này có phải là muốn giết người diệt khẩu không?"
Liễu Bảo Thành đặc biệt xấu hổ, chuyện gì cũng chưa làm mà đã bị lộ: "Ninh tổng, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi, Thải Hoàng miệng cứng nhưng lòng mềm, không phải người xấu."
"Đồ ngốc." Ninh Yên cố ý bắt chước giọng điệu ngọt ngáy của Vương Thải Hoàng: "Anh đoán xem tôi tin anh không?"
Vương Thải Hoàng cố ý, cũng sắp kết hôn, sao vẫn không ngừng gây chuyện nhỉ?
"Phụt, haha." Ninh Miểu được Ninh Yên che ở phía cười run. Chị cả thật buồn cười.
Liễu Bảo Thành liếc mắt nhìn qua, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt Ninh Miểu, sắc mặt thay đổi đột ngột, đồng tử đột nhiên giãn ra.
Khuôn mặt này…: "Cô gái nhỏ, cô tên gì?"
Ninh Yên kéo em gái về phía sau, sắc mặt tối sầm, dề phòng trừng mắt nhìn hắn: “Anh muốn làm gì? "
Ninh Miểu núp ở phía sau Ninh Yên, Liễu Bảo Thành ngó dài cả cổ, cố ý muốn nhìn đến mặt cô, “Cô gái này lớn lên trông có chút giống một người họ hàng của tôi.”
Ninh Yên một chữ cũng không tin, không kiên nhẫn mắng nhẹ, “Thu hồi tầm mắt lung tung của anh đi, lại để tôi nhìn thấy anh nhìn chằm chằm em gái tôi, tôi sẽ đánh anh.”
Nói rồi cô liền kéo Ninh Miểu đi, đi được hai bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng, “Mấy người tốt nhất không nên làm gì, nếu không… Tự mình gánh lấy hậu quả.”
Ninh Yên ném cho họ một ánh mắt cảnh cáo liền quay người đi tiếp, Liễu Bảo Thành bị ánh mắt của cô dọa phát khiếp, chưa kịp lấy lại tinh thần, bên hông đã bị réo tê rần, “A, em véo anh làm gì?”
Vương Thải Hoàng vẻ mặt không cao hứng, “Anh rốt cuộc tính làm cái gì? Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta vậy?”
Liễu Bảo Thành vội vàng giải thích, “Anh cũng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy cô gái đó có chút quen mắt.”
Nghe thấy hắn nói có vẻ không giống là lấy cớ, Vương Thải Hoàng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, lại không rảnh mấy chuyện linh tinh này. “Đừng nghĩ mấy cái linh tinh đó nữa, chuyện chính đi, Ninh Yên đã nghe thấy chúng ta nói chuyện, làm sao bây giờ?”
Liễu Bảo Thành ngơ ngác hỏi lại, “Chúng ta cũng có làm cái gì đâu, sợ cái gì?”
“Chỉ là…” Vương Thải Hoàng căng thẳng dậm chân, tên đàn ông này sao lại chậm tiêu thế chứ, Ninh Yên nào phải kiểu người tâm địa dễ đoán.
“Nhưng nếu cô ta truyền mấy lời này ra ngoài, chúng ta còn lăn lộn ở đây thế nào nữa chứ?”