[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 626

Chương 626 -
Chương 626 -

"Chị hai? Sao chị lại ở đây? Đứa trẻ này..."

Vu Hồng Hà đã nhiều năm không gặp gia đình mình. Đột nhiên nhìn thấy cô, nước mắt tràn đầy, vô cùng kích động: "Đây là con gái thứ ba của chị, còn em thì sao? Em có khỏe không? Chị nghe nói em đã bỏ nhà đi, không thấy tung tích..."

Ninh Yên tâm tình rất phức tạp: "Em không có việc gì, chị sao lại đem theo đứa nhỏ đi bán hàng? Quá nguy hiểm."

Vu Hồng Hà chỉ lớn hơn Ninh Yên ba tuổi, nhưng bây giờ nhìn như lớn hơn mười tuổi, khuôn mặt gầy đến đáng sợ, nhìn thoáng qua là có thể biết cuộc sống của cô không tốt. "Chị thực sự không có cách nào..."

Khi tiếng còi vang lên, trong lòng Vu Hồng Hà quýnh lên, nhét hết bánh xèo vào tay: “Trên đường ăn đi.”

"Không, không cần..." Ninh Yên còn chưa kịp từ chối, xe lửa bắt đầu chậm rãi chuyển động, nhìn Vu Hồng Hà đang rưng rưng nước mắt, cô im lặng thở dài, từ trong túi móc ra một chiếc ví nhỏ, thậm chí còn không thèm để ý đến tiền trong đó, cô trực tiếp ném ra ngoài.

"Chị hai, chị nhớ bảo trọng, mua cho mình nhiều đồ ăn ngon nhé."

Vu Hồng Hà nhặt ví chạy theo xe lửa một lúc nhưng chạy không kịp, cuối cùng cô yếu ớt quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng.

Đã sáu năm rồi, suốt sáu năm nay cô không về nhà, cũng không gặp qua người thân.

Người hành khách tốt bụng thấy vậy không khỏi bước tới hỏi: "Chị gái, chị không sao chứ?"

Vu Hồng Hà chật vật đứng dậy, trở tay lau nước mắt: “Không có gì.”

Cô loạng choạng bước ra khỏi ga xe lửa, tìm một nơi hẻo lánh, yên tĩnh ngồi một hồi lâu, thật lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Đứa nhỏ trong tay khóc lớn, đánh thức cô.

Con đói nên cô vén quần áo cho con ăn nhưng cô ở cữ không tốt, dinh dưỡng không đủ, sữa không nhiều, đứa nhỏ khóc vì chưa no.

Vu Hồng Hạ nước mắt lăn dài trên mặt, thống khổ mà bất lực.

Trong nhà không có cơm ăn, lại thiếu nợ không ít ở bên ngoài, cuộc sống quả thật rất khó khăn.

Cô chạm vào chiếc ví trong tay, giật mình, mở nó ra, đôi mắt cô mở to, trong đó có rất nhiều tiền.

Cô đếm được 55 đồng còn có vài cân phiếu thực phẩm.

Không xong, em gái sẽ không ném hết tiền cho cô đâu, phải không? Vậy dọc đường đi cô phải làm sao bây giờ?

Cô rất lo lắng!

Cô vội vàng quay lại ga xe lửa, hỏi nhân viên công tác về lịch trình của xe lửa vừa rồi.

Mặc dù vậy, cô biết rằng khả năng tìm được người là rất mong manh.

“Là xe ga đến từ tỉnh Hắc đến Thượng Hải, đi qua…” Nhiều nhà ga quá,đến nỗi không đếm xuể.

Vu Hồng Hà lo lắng hỏi: “Có thể tìm được người không?”

Nhân viên lắc đầu, không có cách nào kiểm tra.

Vu Hồng Hà nhẹ nhàng thở dài một hơi, trong lòng lại thêm tâm sự.

Nhân viên công tác là một người phụ nữ, cô chỉ vào đứa bé đang khóc trong lòng và nói: "Chị gái, đứa bé đang khóc, có chuyện gì sao?"

Bọn họ đều là nữ nhân, Vu Hồng Hà không có gì phải xấu hổ, "Chỉ là đứa nhỏ đói bụng, tôi không có sữa."

Nhân viên công tác cảm thấy có chút đau lòng: "Vậy chúng ta đi lấy sữa bột cho đứa bé. Đứa bé còn nhỏ như vậy, đã phải chịu nhiều khổ rồi."

Vu Hồng Hà sờ ví tiền, nghiến răng nghiến lợi quyết định mượn em gái tiền, cô phải vượt qua cửa ải khó khăn này đã.

Trên xe lửa, vẻ mặt Ninh Yên buồn bã mất mát, hơi cau mày.

Ninh Nhị thận trọng hỏi: "Chị, cô ấy là ai?"

Ninh Yên cầm lấy bánh xèo: “Cô ấy là chị hai của Vu gia, là người rất tốt bụng, hiền lành, thiện lượng, xuống nông thôn từ rất sớm. Nhìn dáng vẻ cô ấy có vẻ cuộc sống không quá tốt. "

Trong ấn tượng, sau khi Vu Hồng Hà xuống nông đã viết thư, nhưng lần nào cũng báo tin vui chứ không phải tin xấu, cô chỉ nói ở nông thôn mọi việc đều tốt, có thể ăn no, không cần phải lo lắng về cô ấy.

Cô không hề có chút ấn tượng nào về cuộc hôn nhân của Vu Hồng Hà.

"Cô ấy đã trưởng thành rồi, gặp khó khăn thì nên nhờ gia đình giúp đỡ. Chị cũng cho cô ấy tiền, cố gắng hết sức..."

Ninh Nhị đột nhiên hét lên: "A, chị ném bao nhiều tiền đi? Sẽ không hết tiền đấy chứ? Em chỉ mang theo có 10 đồng.”

“Tiền này chị chia làm ba phần, vẫn còn nhiều.” Ninh Yên từ trước đến nay vốn luôn cẩn thận, sẽ không bỏ trứng vào một giỏ. "Chị vẫn còn đủ tiền đãi em mỗi ngày ở trên xe ăn."

Bình Luận (0)
Comment