Bọn họ không mang theo lương khô nên đều mua cơm ăn, đồ nóng hổi ăn rất thoải mái.
Ba mao một phần, một ngày ba bữa chỉ chín mao, không đắt.
Ninh Nhị như trút được gánh nặng nói: "Vậy là tốt rồi, đến Thượng Hải em sẽ đãi chị một cái bánh kem."
Vừa nói, hắn nhanh chóng cắn một miếng bánh để thỏa mãn cơn thèm.
Nhân tiện, hắn chưa ăn bánh kem bao giờ đâu.
Ninh Yên đem chiếc bánh về chia cho mọi người, Phùng Hạo khen ngợi tay nghề khéo léo, hương vị rất thơm ngon.
Hắn đột nhiên hỏi: "Đồng chí Ninh Yên, tại sao cô lại chọn Thẩm Lan cùng Tô Phượng? Năng lực của bọn họ cũng không có gì nổi bật?"
Ninh Yên nhấp một ngụm nước sôi để nguội, "Đương nhiên đặt ra tiêu chuẩn chính là chọn ra cái tiêu biểu nhất, bọn họ có thể làm được, tại sao những vị phu nhân gia đình quân nhân mỹ mãn khác lại không làm được?"
“Hơn nữa, họ còn phải nỗ lực gấp đôi người thường mới có thể đi đến bước này. Nếu điều kiện tương đương, tôi sẽ cho bọn họ nhiều cơ hội hơn”.
Kỳ thật tư chất đều ngang nhau, cũng không có ai nổi bật, cô chỉ có thể từ từ bồi dưỡng và dạy dỗ.
Phùng Hạo cẩn thận suy nghĩ một lát: "Suy nghĩ của cô vẫn luôn đặc biệt như vậy, nhưng lại dễ dàng thuyết phục được tôi."
Cô có cách tuyển dụng nhân sự của riêng mình, rất đáng để học hỏi.
"Vậy thì cách quản lý hiện đại mà cô đang nói đến, cô có thể mô tả chi tiết hơn được không?"
Quản lý xí nghiệp và hậu cần quân đội có rất nhiều điểm chung, nhiều ý tưởng của cô rất mới lạ và thú vị.
"Được."
Hai người trao đổi công việc, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Khi xe lửa đến Thượng Hải, Ninh Yên một tay cầm hành lý, một tay lôi kéo Ninh Nhị, Phùng Hạo và người của hắn hộ tống bọn họ xuống xe, lúc lên xe xuống xe thì họ túm tụm lại với nhau, tạo thành một mớ hỗn loạn.
Vừa xuống xe lửa, cô đã nghe thấy tiếng Thượng Hải quen thuộc, Ninh Yên hơi nhếch khóe miệng.
Ninh Nhị nhìn chung quanh, đôi mắt sắc bén nhìn thấy một bóng người quen thuộc: "Chị Hải Đường ở đó kìa, này, chị sao vậy?"
Trình Hải Đường cũng nhìn thấy, chạy như bay lại, vội vàng hét lên: "Tôi cùng Hứa Trân tách ra, tôi không tìm thấy cô ấy, cũng không biết cô ấy có xuống xe hay chưa, phải làm sao bây giờ đây?"
Xe lửa bắt đầu di chuyển chậm rãi, nhưng Ninh Yên vẫn chưa tìm thấy Hứa Trân nên vô cùng lo lắng.
Người khác lạc mất cũng không sao, nhưng Hứa Trân là lần đầu tiên xa nhà mà còn là cô gái độc thân, không có khả năng tự bảo vệ mình.
Trình Hải Đường lo lắng phát khóc: "Sẽ không bị kẻ xấu bắt đi chứ? Đều là lỗi của tôi, tôi nên nắm chặt tay cô ấy không buông ra."
Ninh Yên xoa xoa lông mày: "Mã Đại Chí ở đâu?"
“Tôi tới rồi.” Mã Đại Chí không biết từ nơi nào đi ra, cõng một người trên lưng.
Trình Hải Đường kích động kêu lên: "Hứa Trân, là Hứa Trân."
Một tảng đá rơi xuống trong lòng Ninh Yên: “Chuyện gì thế này?”
"Khi chúng tôi xuống xe có quá nhiều người, Hứa Trân bị đẩy xuống đất, cô ấy vô tình bị bong mắt cá chân nên di chuyển không tiện." Mã Đại Chí lúc đó nhìn thấy liền lao tới cứu nhưng cũng bị những người khác giẫm lên.
Đầu tóc Hứa Trân rối bù, hai chiếc cúc áo bị xé toạc, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là bị dọa sợ: "Lần này cảm ơn Đại Chí."
Ninh Yên hoảng sợ, việc này cũng quá nguy hiểm, "Không có việc gì là tốt rồi."
Phùng Hạo đã có người tới đón, không thể tiếp tục đi cùng bọn họ được nữa. "Đồng chí Ninh Yên, các người ở nhà nghỉ nào? Đến lúc đó tôi liên lạc với đồng chí như thế nào?"
Thượng Hải quá lớn muốn tìm người quả thực không dễ dàng.
Ninh Yên hơi trầm ngâm một chút: "Trước tiên đi tìm nhà nghĩ đã. Khi nào rảnh rỗi, chúng ta hẹn gặp ở tiệm cơm Hòa Bình trên bến Thượng Hải đi."
Chỗ đó là dễ thấy và mang tính biểu tượng nhất.
Phùng Hạo suy nghĩ một chút: “Vậy tám giờ tối mai đi.”
"Được."
Mọi chuyện đều được quyết định vui vẻ, dưới sự dẫn dắt của người địa phương Trình Hải Đường, cả nhóm đi vòng quanh, thậm chí tìm thấy một số nhà nghỉ nhưng đều đã kín chỗ.
Cuối cùng cũng tìm được một nhà nghỉ trong con hẻm nhỏ cạnh đường Nam Kinh.