"Me too." Ninh Yên cư xử tao nhã, nói tiếng Anh trôi chảy, mắt ngọc mày ngài, hàm răng trắng và nụ cười siêu ngọt ngào. Mấu chốt là năng lực của cô, khi cô và Smith nói chuyện kinh doanh, họ thực sự có rất nhiều điểm chung.
Một số góc nhìn của cô khiến mắt Smith sáng lên, khiến hắn vui mừng khôn xiết.
Khi đôi vợ chồng này nói chuyện với nhân viên bản địa, rõ ràng họ quá khách khí, không đủ tình cảm.
Nhưng khi nói chuyện với Ninh Yên lại có vẻ rất thân thiết.
Này quả thực là thái quá!
Bọn họ đã rất cực khổ để chiêu đãi cặp đôi này, mọi thứ đều dựa trên sở thích của họ, chưa kể họ còn chu đáo như thế nào.
Kết quả nhận lại là sự khách sáo.
Về phần Ninh Yên, mới trong chốc lát bọn họ đã kết thân.
Người với người quả thực khác nhau a.
Ninh Yên trò chuyện một lúc rồi đứng dậy chào tạm biệt, muốn quay lại hội họp với nhóm Trình Hải Đường để bắt đầu vào công việc.
Cô ôm đứa bé trở lại trong lòng Mary và hôn đứa bé đáng yêu, đứa bé khóc lóc, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt tủi thân khiến trái tim Ninh Yên tan chảy: "Khi nào chị rảnh chị sẽ đến gặp em."
Cô bé dễ thương giơ ngón tay út lên, nói: "Móc tay."
Ninh Yên không khỏi bật cười, trẻ con trên toàn thế giới đều chơi trò này sao? Cô cúi xuống, hợp tác giơ tay lên: "Được rồi, móc tay nha."
Cô thật sự rất thích cô bé dễ thương, vợ chồng Mary nhìn khung cảnh này và mỉm cười hạnh phúc.
Bảo bối nhà mình được mọi người yêu thích nha.
Mary gói một ít đồ ăn nhẹ đưa cho Ninh Yên, lần này Ninh Yên không cự tuyệt.
Ninh Yên cùng em trai vừa mới ra khỏi khách sạn, liền nghe thấy phía sau dồn dập tiếng bước chân gấp gáp: "Đồng chí Ninh Yên."
Là vị lãnh đạo đuổi theo cô lại đây, chủ động giới thiệu nói: “Tôi họ Giang, tôi đến từ Bộ Ngoại giao, xin nhờ đồng chí Ninh Yên một việc.”
Ninh Yên nhướng mày: “Có chuyện gì sao?”
Đồng chí Giang tỏ vẻ nghiêm túc: “Ông bà Smith rất thích cô, nên chúng tôi muốn mời cô cùng hợp tác để tiếp khách. Tôi tin rằng với sự tham gia của cô, công việc của chúng tôi sẽ tốt hơn”.
Ninh Yên lịch sự từ chối: “Tôi có việc.”
Đồng chí Giang không ngờ tới cô sẽ từ chối, cau mày nói: “Công tác đối ngoại rất quan trọng, cô phải có cái nhìn đại cục…”
Cái gọi là cái nhìn đại cục có nghĩa là hy sinh lợi ích của một người, Ninh Yên rất hiểu điều đó, nhưng tại sao người bị hy sinh lại là cô?
Chuyện khác có thể thảo luận được, nhưng chỉ là chiêu đãi khách nước ngoài thôi, cô không có nghĩa vụ này.
"Tôi không ở đây và tôi cũng không chịu trách nhiệm về các vấn đề chính trị. Tôi là người quản lý công ty và trách nhiệm của tôi chính là quản lý công ty của mình.”
Đồng chí Giang trầm giọng nói: “Cô coi đó như là đóng góp một phần cho đất nước đi”.
Khi hắn nói ra lời này, Ninh Yên khó có thể từ chối: “Nhiệm vụ công tác của tôi ở Thượng Hải lần này vẫn chưa hoàn thành, thời gian lại eo hẹp cho nên… chúng ta hỗ trợ lẫn nhau đi.”
Thôi, làm khó xử nhau một chút vậy.
Đồng chí Giang ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”
Ninh Yên cười nói: "Tôi giúp ông chiêu đãi khách, ông giúp tôi bán 500 tấn đường cùng 500 tấn nước tương, sau đó lại bắc cầu giúp tôi cùng đơn vị liên quan thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài."
Đây chính là nhiệm vụ của cô trong chuyến đi này.
Đồng chí Giang: ...
Tại sao lại có những người kỳ lạ như vậy? Cư nhiên bàn điều kiện với hắn! Đây chính là giao dịch a!
Thấy vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, Ninh Yên kinh ngạc hỏi: "Chẳng nhẽ ông chỉ muốn lợi dụng tôi thôi sao? Đó không phải thói quen tốt nha. Hỗ trợ lẫn nhau, có đi mới có lại, đúng không?"
Nếu thay đổi là đồng chí Giang trước đó, hắn sẽ bắt đầu giảng đạo lý, trình bày sự thật, thậm chí còn mắng đối phương không hiểu chuyện.
Nhưng Ninh Yên... Khi cô ở cùng khách nước ngoài, cô không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, hoàn toàn không có chút câu nệ, cô dễ dàng khiến khách nước ngoài thích cô, đây là một loại năng lực lợi hại.
Kẻ yếu cúi đầu là chuyện bình thường, nhưng kẻ mạnh cúi đầu... đó là có bệnh.
"Để tôi suy xét một chút."