Ánh mắt Trình Hải Đường buồn bã: “Việc công trước việc tư sau, công việc quan trọng hơn.”
Vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy Ninh Yên đang nhìn chằm chằm sông Hoàng Phố với vẻ mặt suy tư.
"Ninh tổng, em đang suy nghĩ gì vậy?"
Ninh Yên vẻ mặt mơ hồ, kiếp trước kiếp này, như mộng như ảo, Trang Chu mộng điệp, cái nào là thật, cái nào là giả?
Cô từng đứng bên bờ sông nhìn ba tòa phía đối diện, thịnh vượng phồn hoa, muôn hình vạn trạng, rực rỡ lung linh khiến người ta mê mẩn.
Nhưng trong chớp mắt, ngày tận thế đã đến...
“Đại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cổ luỹ tây biên,
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích.……”
"Chị, đang êm đẹp sao chị lại nghĩ đến bài "Xích Bích hoài cổ"?" Ninh Nhị nhịn không được ngắt lời, "Người ta có tài nhưng không gặp thời, công lao sự nghiệp không có thành tích, không thích hợp làm người mở ra kế hoạch lớn."
Lời thơ của thi nhân sau khi trải qua thăng trầm của cuộc đời thực ra có điểm chung với Ninh Yên.
“Em biết tên con sông này không?”
Ninh Nhị khẽ lắc đầu, "Em không biết."
Ninh Yên thuận miệng phổ cấp cho hắn một số kiến thức khoa học phổ thông, "Sông Hoàng Phố dài 113 km, cuối cùng hòa vào biển Hoa Đông. Sông Hoàng Phố chia Thượng Hải thành hai phần, nơi chúng ta đang đứng là trạm Phổ Tây còn trạm Phổ Đông ở phía đối diện ..."
Cô nói liên tục không ngừng, kể lại nguồn gốc và lịch sử của Thượng Hải, có vô số lời như thuộc trong lòng bàn tay, trong đó có một số ngay cả Trình Hải Đường cũng không biết.
Ninh Nhị ai cũng không phục, nhưng hắn vô cùng khâm phục Ninh Yên: "Chị, sao cái gì chị cũng đều biết vậy?"
Ninh Yên khôi phục tâm tình, giả vờ lạnh lùng cười nói: "Đây là lẽ thường."
Ninh Nhị:...
Lẽ thường của cô cùng lẽ thường của người thường phải cách nhau một Thái Bình Dương.
Sau một đêm không mộng, Ninh Yên lại lần nữa tỉnh táo lại, đồ điểm tâm đóng gói hôm qua là để dùng cho bữa sáng, mọi người cùng nhau chia sẻ.
Không hổ là tay nghề của đầu bếp khách sạn lớn, ai ăn đều khen ngợi không ngớt.
Lúc này đã là cuối thu, lá rụng bay tán loạn, Ninh Yên thay một bộ trang phục mới, áo sơ mi trắng, cà vạt dài thanh lịch, quần tây đen, đơn giản thanh nhã, sắc sảo gọn gàng, không hề mất đi vẻ nữ tính, lại tôn dáng còn thể hiện khí chất của cô.
Nói về kinh doanh thì phải có phong cách nói về kinh doanh.
Cô vừa cùng người của mình vừa mới đi đi ra, một giọng nói vang lên: "Đồng chí Ninh Yên."
Là đồng chí Giang, quầng thâm dưới mắt hắn ngày càng nặng, đêm qua ngủ không ngon sao?
Ninh Yên thoải mái chào hỏi: "Chào buổi sáng, ông ăn sáng chưa?"
“Đã ăn rồi.” Đồng chí Giang có chuyện trong lòng nên hàn huyên vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề chính.
"Đồng chí Ninh Yên, sau khi thương lượng, chúng tôi nhất trí đồng ý yêu cầu của đồng chí. Các bộ phận liên quan sẽ ký hợp đồng với đồng chí 500 tấn đường và 500 tấn nước tương. Về vấn đề hợp tác sau này, chúng ta cần bàn bạc chi tiết. Cô xem thế nào?"
Ninh Yên vốn đã đoán trước được kết quả như vậy, những thứ này nhìn qua tưởng rất nhiều, nhưng trên thực tế chia cho mấy nhà đơn vị cũng không có nhiều.
Thượng Hải có dân số đông như vậy nên việc tiêu thụ rất nhanh.
"Được rồi."
Cô vẫn như cũ rất bình tĩnh trầm ổn, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Tâm tình đồng chí Giang cảm thấy khá phức tạp khi thấy tính tình cô không phù hợp với lứa tuổi.
“Vậy thì đi thôi.”
Ninh Yên chỉ vào Ninh Nhị bên cạnh: "Tôi muốn mang em trai mình đi cùng, tôi không yên tâm để nó ở bên ngoài chạy lung tung."
Cơ hội như vậy đối với Ninh Nhị là một loại trải nghiệm hiếm có, giúp hắn mở rộng tầm mắt và tiếp xúc với một thế giới khác.
Đồng chí Giang liếc mắt nhìn Ninh Nhị, Ninh Nhị không tự chủ đứng thẳng người lên, thần sắc khẩn trương.
So với Ninh Yên, hắn chỉ là một cậu trai nhỏ, đơn giản liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Cho nên, thái độ hắn là bình thường, mà Ninh Yên mới là biến dị.
"Thằng bé phải tuân theo sự sắp xếp của chúng tôi."
Ninh Yên lập tức đồng ý: "Đương nhiên."
"Đợi tôi năm phút, tôi muốn sắp xếp công việc."