"Hải Đường, Đại Chí, mang bản đồ tới đây, đi thăm quan từng nhà máy thực phẩm, nhà hàng, cửa hàng. Mang cả mẫu thử đi. Làm như thế nào không cần tôi dạy đúng không?"
Các khóa học bán hàng đều được tổ chức thường xuyên theo định kỳ và bất kỳ ai quan tâm đều có thể đăng ký.
Trước khi xuất phát, cô cũng nhờ Diệp Hưng Học tập trung huấn luyện cho bọn họ.
"Lên kế hoạch cho hành trình, phải có trật tự mà hiệu suất phải cao, đồng thời ghi chép nhật ký công việc tốt."
Dù hàng có sẵn nhưng cô có thói quen thường xuyên tự tay làm chủ tình hình, tạo mối quan hệ tốt với cơ sở, nắm rõ tình hình để lần sau có thể hợp tác.
"Được."
Ninh Yên nhớ tới điều gì đó: "Hỏi thăm tình hình trang trại lợn."
"Được."
Ninh Yên nhìn người phụ nữ ở một bên, "Hứa Trân, cô ở lại khách sạn chờ tin tức từ các bên. Đừng bỏ lỡ các cuộc gọi và ghi chép đầy đủ."
"Được."
"Đi thôi." Ninh Yên xua tay, từng người bắt đầu hành động.
Đang đi trên đường, Ninh Yên đột nhiên hỏi: "Giang đồng chí, yêu cầu của các người là cái gì?"
Vẻ mặt đồng chí Giang có chút mờ mịt, "Cái gì?"
Ninh Yên nhướng mày: “Tiếp đãi những vị khách nước ngoài đó hẳn là có mục đích? Ví dụ như muốn công nghệ, thiết bị, vật liệu của họ. Đừng nói với tôi là chỉ muốn tình hữu nghĩ, người lớn chỉ nói đến lợi ích.”
Đồng chí Giang: ...
"Gia đình Smith tiên sinh có ảnh hưởng không tầm thường trong giới chính trị và kinh doanh của cả hai nước..."
Ninh Yên khóe miệng giật giật, "Tôi không muốn nghe cái này, tôi muốn mục đích?"
Cô quá cố chấp, đồng chí Giang cực kì bất lực, làm sao mà cô lại dưỡng được tính khí này?
“Tôi muốn gia đình họ có ấn tượng tốt về đất nước chúng ta và giúp chúng ta lên tiếng về một số vấn đề. Về những vấn đề khác… tốt nhất là cung cấp một số công nghệ và nguyên liệu khan hiếm, nhưng tôi không thể hy vọng vào điều này bởi vì nước ngoài quá khắt khe.”
"Tôi hiểu được."
Đồng chí Giang không hề trông cậy vào sự giúp đỡ của cô, "Chúng tôi chỉ có một yêu cầu đối với cô, chỉ cần làm cho đối phương vui vẻ. Sáng nay chúng ta sẽ bàn bạc chuyện ở khách sạn, buổi chiều đến cửa hàng Hữu nghị..."
Mary lần nữa gặp lại Ninh Yên, không khỏi vui mừng khôn xiết, "Ninh, sao cô lại tới đây?"
“Chị gái xinh đẹp.” Cô bé đáng yêu nở nụ cười rạng rỡ chạy tới, Ninh Yên ôm cô bé, hôn lên khuôn mặt nhỏ: “Tôi hiện tại là nhân viên đối ngoại của bộ ngoại giao, mấy ngày tới xin hãy chiếu cố."
Mary thích thái độ rộng lượng và điềm tĩnh của cô, cô không cố tình lấy lòng, không kiêu ngạo, đối xử với ai đều bình đẳng. Có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết, "Còn công việc của cô thì sao?"
Ninh Yên nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Đương nhiên là đã xong."
Mary sửng sốt trong hai giây, sau đó cô mới phản ứng lại và giơ ngón tay cái lên tán đồng, quả thật là cô bé thông minh.
Cô không khỏi nhìn thêm lần nữa: "Quần áo của cô trông thật đẹp, cô mua ở đâu vậy?"
Không ai trong số những người đàn ông chú ý đến sự chăm chút trong trang phục của Ninh Yên, trông nó rất bình thường nhưng thực tế các chi tiết đều hoàn hảo, chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhận ra cô trong đám đông.
Mary là phụ nữ nên không thể không chú ý đến cách ăn mặc của người khác.
Trang phục của Ninh Yên đều là những kiểu dáng cơ bản không bao giờ lỗi mốt, không hề độc đáo mà lại rất đầu tư vào từng chi tiết cắt vải và phối vải.
Nó rất có kết cấu và cao cấp.
"Tôi tự thiết kế nó và tìm người may."
Cô có thể vẽ các bản vẽ máy móc, loại kỹ năng vẽ này là phổ thông nên vẽ vài kiểu quần áo không phải là vấn đề.
Cái mà cô gọi là thiết kế là lấy ý tưởng từ các thế hệ sau và dựa vào sở thích của riêng mình mà sửa lại.
Mary bị kinh ngạc. "Cô còn có thể thiết kế quần áo sao?"
"Đơn giản thì có thể làm được." Ninh Yên nghiêm túc nói nhảm, "Tôi thích bình thường nhưng không tầm thường, cô có thể hiểu ý của tôi sao?"