Hắn bị thủ đoạn kinh doanh của Ninh Yên khiến cho tin phục: "Cô nói sản phẩm trong nước là có ý gì?"
"Nước hoa." Ninh Yên hất mái tóc hơi rối của mình: "Chúng tôi muốn thử mở mấy dây chuyền nữa và cố gắng kiếm thêm tiền cho nghiên cứu khoa học."
Trưởng phòng Giang là đàn ông, trước giờ chưa bao giờ đánh phấn, cho dù da của hắn bong tróc vào mùa đông, hắn cũng không chịu dùng đến kem dưỡng. Một người như vậy thì hiểu gì về chăm sóc da?
Hắn không nghĩ có thể làm nên chuyện lớn gì, nhưng cũng không tiên ngăn cản. "Nếu trong lòng cô có chủ ý, tôi cũng có thể giải thích cho cấp trên."
Ninh Yên biết chuyện này khó, nhẹ nhàng giải thích vài câu: "Nếu đàm phán xong thì có thể giải quyết tình hình việc làm của cả một thành phố, thúc đẩy kinh tế phát triển, chuyện này rất quan trọng, anh đừng để lộ ra ngoài."
Cô nói không rõ ràng, nhưng cô không phải là người khoác lác viển vông, trưởng phòng Giang nửa tin nửa ngờ: "Được, tôi hiểu rồi."
Họ đi Giang Tô rồi qua Chiết Giang và đi đến nhiều thành phố trước khi quay trở lại Thượng Hải.
Mary và Nghiêm Vi cũng trò chuyện khá lâu, thảo luận về việc hợp tác trong khách sạn nơi họ ở và ký hợp đồng.
Một hợp đồng có giá trị hàng chục triệu USD đã khiến vô số người bất ngờ, tất cả các bên đã gọi điện để hỏi về tình hình.
Trưởng phòng Giang cũng được gọi riêng đến phòng hội nghị để hỏi chuyện, hắn cũng rất bối rối.
Đối mặt với câu hỏi của lãnh đạo, hắn nói thẳng: "Họ nói chuyện suốt chặng đường, thảo luận những vấn đề này rất kĩ, nhưng tôi không ngờ rằng mọi thứ sẽ thực sự xảy ra."
Lãnh đạo không hiểu: "Tinh dầu họ bán là gì? Tại sao nó lại đắt như vậy? Có khi nào là lừa đảo không?"
Một chai tinh dầu nhỏ được bán với giá cao ngất ngưởng, ai sẵn sàng mua nó? Đây không phải là vấn đề lớn thì là gì? Ông sợ rằng các vị khách nước ngoài sẽ phản ứng gay gắt và ngừng hợp tác, gây ra tranh chấp giữa hai nước.
Những người như họ, đứng ở vị trí cao, suy nghĩ kỹ càng và cân nhắc nhiều hơn.
Trưởng phòng Giang không hiểu, trả lời theo cách nói của Ninh Yên: "Hẳn là sản phẩm yêu thích của phụ nữ phương Tây, mỗi đêm đều dùng thứ dầu đó xoa bóp cơ thể để giảm mệt mỏi."
Lãnh đạo có chút tò mò, "Cậu đã thử chưa?""
Trưởng phòng Giang mỗi ngày đều đi cạnh, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ, mặc dù không hiểu nhiều.
"Chưa, Ninh Yên có một chai nhỏ trên tay, bọn họ dùng còn không đủ, nghe nói một chai nhỏ kia bằng một nghìn cân hoa nhài."
Lãnh đạo đột nhiên hiểu ra, chẳng trách tại sao lại đắt như vậy, cũng không phải lừa đảo. "Ninh Yên? Chuyện này liên quan gì đến cô ấy?"
Trưởng phòng Giang thành thật nói: "Tinh dầu là của cô ấy, Nghiêm Vi là do cô ấy gọi đến."
Lãnh đạo lẩm bẩm tên Ninh Yên trong miệng: “Nói như vậy thì cô ấy là công thần đứng sau để thúc đẩy hợp tác?"
"Phải là đại công thần mới đúng, mặc dù không hiện diện nhưng đằng sau nó là công lao của cô ấy." Trong mắt Trưởng phòng Giang lóe lên sự ngưỡng mộ: "Cô ấy quả nhiên là một nhân tài hiếm có, ông thấy vậy không?"
Lãnh đạo trầm lặng một lúc, "Được rồi, vậy cậu đi sắp xếp đi."
"Vâng." Trưởng phòng Giang vui mừng khôn xiết.
Sau khi ra khỏi phòng, hắn hỏi nhân viên và biết được Ninh Yên đang ngồi uống trà trên vườn sân thượng.
Ngoài cô ấy còn có Mary và Nghiêm Vi, ba người họ nói chuyện và cười đùa, bầu không khí vô cùng vui vẻ.
Trưởng phòng Giang đi tới: "Ninh Yên, tôi có chuyện muốn nói riêng với với cô."
Ninh Yên đứng dậy, tìm một chỗ yên tĩnh: "Có chuyện gì vậy?"
Trưởng phòng Giang thấy Ninh Yên giống như thiếu ngủ, ban đêm không ngủ sao? Sao lại buồn ngủ thành ra như thế này?
"Ninh Yên, tôi trịnh trọng mời đồng chí tham gia bộ ngoại giao của chúng tôi."
Ninh Yên sững sờ: "Tham gia bộ ngoại giao ư?"
Trưởng phòng Giang nhìn ra kỹ năng giao tiếp đỉnh cao, khéo léo và tài hùng biện của cô: "Đúng vậy, cô rất phù hợp với bộ phận của chúng tôi, sau khi cân nhắc kỹ càng chúng tôi muốn mời cô tham gia."
Bộ ngoại giao là nơi mà vô số người mơ ước, với tiềm năng phát triển lớn, phúc lợi tốt và thu nhập cao.