Ninh Yên nhìn theo tầm mắt của cô, cách đó không xa là một đôi nam nữ, nam mang mắt kính gọng vàng, ăn mặc khá chỉnh chu, bộ dáng văn nhã, nữ gọn gàng sáng sủa, lớn lên khá xinh đẹp.
Dường như ánh mắt của cô nhìn quá mức không kiêng nể gì, đã thu hút sự chú ý của cô gái trẻ nhìn lại đây.
Ninh Yên nhướng mày, cười hào phóng, tự nhiên nhìn đi chỗ khác, giơ tay lên, “Phục vụ, gọi món.”
“Tôi muốn một phần bít tết Philip đặc biệt, gà Hungary, salad tôm, một ly cà phê, Nghiêm Vi, cô muốn ăn gì?”
Người đàn ông ngồi nghiêng với họ cứng đờ, muốn quay đầu lại nhìn nhưng nhịn xuống.
Nghiêm Vi có chút lơ đãng, “Giống vậy.”
Ninh Yên im lặng liếc mắt một cái, “Trước kia cô thường xuyên tới nơi này đi? Salad tôm ăn có ngon không?”
“Cũng được.” Nghiêm Vi không quá hứng thú, lại lén lút liếc nhìn người đàn ông kia, ánh mắt đặc biệt phức tạp, giống như đang oán hận và tức giận, lại giống như bất đắc dĩ.
Ninh Yên đều nhìn thấy, không hề đáp lời, thản nhiên lấy nhật ký công việc từ trong ra nhìn.
Buổi tối phải gọi cho bí thư Ngưu, không biết trong nhà có khỏe không? Có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào không?
Đã hứa trước có việc liền gọi điện thoại, không có, có nghĩa là hết thảy bình thường, nhưng, vẫn là có chút không yên tâm.
Ngày mai muốn đi tham quan mấy xưởng thực phẩm trọng điểm một chút, kết giao nhân mạch.
Ngày mốt, đến xưởng chăn nuôi heo xem, tìm hiểu kỹ thuật của họ, học tập một chút, nghe nói xưởng chăn nuôi heo ở đây đặc biệt lớn.
Còn có, đi xưởng TV tham quan học tập, xem có thể hay không mời mấy kỹ thuật viên lại đây.
TV Thượng Hải nổi tiếng cả nước, công nghệ cũng tốt nhất.
Cô đã có được một số tư liệu công nghệ TV màu từ Smith tiên sinh, đương nhiên, không phải công nghệ trọng điểm, hơn nữa là do người ta đào thải đi.
Tiên tiến nhất khẳng định không có khả năng đưa cho cô, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Đối với các linh kiện bán dẫn, còn phải chờ vợ chSmith tiên sinh về nước sau đó lại sắp xếp vấn đề này, không cần phải vội.
Cô nhớ rõ rất nhiều nguyên kiện đều nhập khẩu từ nước ngoài, cần sử dụng ngoại hối, nếu cô có thể tự làm thì tốt rồi.
Nói tới đây, có thể đi cửa hàng đồ cũ để tìm, nghe nói có thanh lý rất nhiều hàng đào thải, mua một ít trở về nghiên cứu cũng tốt.
Nghĩ đến đây, vấn đề thật nhiều a, cô phải ghi lại chúng.
“Vị nữ đồng chí này, sao cô cứ nhìn chằm chằm vào bạn tôi?” Một giọng nói đột nhiên vang lên, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Ninh Yên.
Ninh Yên ngẩng đầu, hơi hơi nhíu mày, chính là cô gái vừa rồi.
Vẻ mặt cô ta không vui nhìn Nghiêm Vi, mà Nghiêm Vi, cư nhiên luống cuống chân tay.
Ninh Yên không khỏi trợn tròn mắt, mạnh mẽ ngày thường đâu? Khẩn trương không nên là cô ấy đi?
Cô trợn tròn mắt vài lần, “Bạn của cô trông rất đẹp trai, dáng vẻ mang mắt kính rất giống bộ dáng đạo đức……”
Đạo đức giả không ổn, phải nói khéo, “Giống như giáo viên đại học, nhìn rất có văn hóa, ai cũng mê cái đẹp, gặp được nam thanh nữ tú nhìn vài lần, không có gì sai đúng không? Cô cũng rất xinh.”
Ngay khi những lời ngon ngọt của cô vừa nói ra, cô gái liền không giữ được khuôn mặt khó chịu, lộ ra vẻ tươi cười, “Cho nên, vừa rồi cô nhìn tôi, là cảm thấy tôi đẹp sao?”
Những lời khen ngợi phát ra từ miệng của người cùng giới với ngoại hình xinh đẹp có thể lay động trái tim mọi người nhiều hơn.
“Đúng vậy.” Ninh Yên cười tủm tỉm gật đầu, "Cô tên là gì? Đơn vị nào? Tôi có thể kết bạn với cô không?"
Cô gái không nhịn được nở nụ cười, vừa thẳng thắn vừa đáng yêu, "Tôi tên là Hàn Thượng Du, đến từ xưởng 11, còn cô thì sao?"
"Tôi tên là Ninh Yên, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong." Ninh Yên hào phóng tự giới thiệu, Hàn Thượng Du sững sờ, tổng giám đốc của tập đoàn? Cô ấy trông rất trẻ, còn rất xinh đẹp.
Hôm nay Ninh Yên mặc một chiếc váy kẻ sọc đỏ đen, có cổ búp bê, thiết kế eo, đính ngọc trai trên đường viền cổ áo và cổ tay áo, với đôi giày da nhỏ màu đen của Anh, thanh lịch với một chút dễ thương, rất bắt mắt, với khuôn mặt xinh đẹp, có thể được mô tả là tâm điểm của mọi người.