Đây là chiếc váy mà Mary đã tặng cô, cô vui vẻ mặc nó vào, nhiều người đang trộm nhìn cô đâu.
Cô hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, tươi cười như hoa, "Trong gia đình cô có anh trai và em gái nào tên là Lực Tranh không?"
Hàn Thượng Du cười nói, “Cô đoán đúng rồi, anh tôi tên là Hàn Lực Tranh.”
Ninh Yên chủ động kéo cánh tay Hàn Thượng Du, ân cần nói, "Tôi thích một cô gái dễ thương và nhiệt tình như cô, chúng ta cùng nhau ngồi đi."
Hàn Thượng Du không khỏi do dự, nhìn về phía bạn nam của mình.
Người đàn ông đồng hành trông như bị sét đánh, biểu cảm của hắn vô cùng kỳ lạ.
Nghiêm Vi không khỏi nóng nảy, “Ninh Yên.”
Cô biết không có thể trách Ninh Yên, Ninh Yên không biết gì cả, nhưng ngồi cùng nhau thật sự là ý kiến tồi.
“Đừng như vậy, tôi thích kết bạn.” Ninh Yên tươi cười như dính mật ngọt, “Nhưng mà cô yên tâm, cô sẽ luôn là bạn thân tốt nhất của tôi.”
Hàn Thượng Du là con gái, hoàn toàn có thể hiểu ham muốn độc chiếm bạn tốt của mình, cố ý cười nói, “Được rồi, nhiều người náo nhiệt.”
Cô đi tới, nói vài lời với người đàn ông, hắn liều mạng lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng không thể ngăn cản Hàn Thượng Du mà bị kéo qua.
Người đàn ông cúi đầu xuống, bộ dáng co rúm.
Ninh Yên hào phóng điều chỉnh vị trí của mình, cô và Nghiêm Vi ngồi cùng nhau, đối diện với Hàn Thượng Du và bạn nam của cô.
Cứ như vậy, Nghiêm Vi đối mặt cùng người đàn ông kia, không khí cứng đờ không thể giải thích được.
Ninh Yên cầm lấy cốc nước uống vài ngụm, ánh mắt quét về phía người đàn ông, "Vị nam đồng chí này hình như có chút lo lắng, có chuyện gì sao?"
Trên mặt Hàn Xuân hiện lên nụ cười: "Bạn tôi không giỏi nói chuyện với con gái, nhưng anh ấy rất tốt, hiền lành và ân cần. "
Ninh Yên nhíu mày, ôi chao, tôi không quan tâm đến phụ nữ trên đời, chỉ tốt với mình cô, thiết lập không tồi.
Có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại được? Đây là tình trường tay già đời đi.
Nhưng mà cô không vội mà kết luận trước, lại quan sát, “Không giới thiệu một chút sao?”
Người đàn ông nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Nghiêm Vi, ánh mắt rất phức tạp. "Kỹ thuật viên của xưởng Thượng Vô 11, Tề Chính Nam, xin chào."
Ninh Yên nhìn kỹ hắn, xưởng Thượng Vô 11, đó chính là xưởng TV Thượng Hải, xưởng sản xuất TV nổi tiếng, hắn thực sự là một kỹ thuật viên, chỉ là không biết trình độ như thế nào.
Đây là trùng hợp? Hay là không khéo?
“Xin chào.”
Nghiêm Vi cúi đầu không trả lời, giống như một đứa trẻ tự kỷ.
Ninh Yên nhịn không được mắt trợn trắng, người này a, cho dù khôn khéo có năng lực đến đâu, gặp được cái gọi là tình yêu, đều ngu ngốc.
Muốn yêu thì yêu, muốn hận thì hận, gặp được người mình thích thì nhanh tay nắm lấy, thất bại liền từ bỏ, thật đơn giản a.
Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, chân đạp hai thuyền là thứ đáng ghét nhất.
Trong lòng cô buồn bực, bắt đầu hỏi, "Tề Chính Nam, sao tôi nhìn anh có chút quen mắt?"
Trong lòng căng thẳng Tề Chính Nam, vô thức nhìn Nghiêm Vi một cái, “Tôi chưa gặp cô bao giờ, tôi là một người đàn ông nghiêm túc, tôi không thích cách nói chuyện này.”
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt mọi người đều xấu xí, bầu không khí rất xấu hổ.
Hàn Thượng Du cau mày, nghi ngờ nhìn Ninh Yên, cô thích bạn trai tôi sao?
Ninh Yên liền trở mặt tại chỗ, “Anh ám chỉ cái gì? Tôi quyến rũ anh? Ý của anh là sao? Anh có soi gương không? Bề ngoài chỉ là bình thường, mà tôi là mỹ nhân cấp độ thiên tiên, tôi và anh cách biệt cả con sông Hoàng Hà, đừng không biết xấu hổ lấy tôi làm bệ đỡ dát vàng lên mặt mình.”
“Khen anh vài câu, anh liền thật sự cho rằng mình đẹp trai sao? là khen lịch sự, hiểu không?”
Cô quá tàn nhẫn, mặt Tề Chính Nam đỏ bừng, không biết nàng tức giận hay xấu hổ. "Cô..."
Ninh Yên vẫn không chịu buông tha hắn, "Anh bình thường đều tự tin như vậy à, ha hả, anh có gì so được với tôi? Không biết xấu hổ, không tự hiểu lấy mình.”
“Nghiêm Vi, hãy nói với người đàn ông không thể hiểu lấy mình này, bạn trai tôi tốt và đẹp trai như thế nào. "