Tề Chính Nam nắm chặt tay Nghiêm Vi tay, đôi mắt đỏ hoe, "Anh thật tâm với em, em không cảm nhận được sao?"
Trái tim Nghiêm Vi giống như bị một bàn tay to vô danh nắm lấy, cô khó thở khó chịu, cô không phải kẻ ngốc, người đàn ông này thật sự yêu cô, làm sao cô có thể không nhìn thấy?
Họ biết nhau ở trường đại học và yêu nhau, mối quan hệ của họ đặc biệt sâu sắc, cô đã chờ hắn đề cập đến hôn nhân khi cô tốt nghiệp, nhưng điều cô chờ đợi là tin xấu.
Tề Chính Nam còn đang bộc bạch cõi lòng, “Với anh mà nói, cô ấy là người nhà rất quan trọng, vì cô ấy, anh tình nguyện hy sinh hạnh phúc của mình…”
Trái tim Nghiêm Vi đau như kim tiêm, "Em hiểu, người hy sinh vĩnh viễn là em.”
Hắn rất tình cảm, sẵn sàng cho đi tất cả vì gia đình, cô có thể hiểu, cô không muốn làm tổn thương những người vô tội, càng xa càng tốt.
Nhưng vẫn đau lòng.
Tề Chính Nam trìu mến nhìn cô: "Anh xin lỗi, em trách anh, ghét anh, anh đều chấp nhận, chỉ cần em đừng buồn, em... Chỉ cần quên anh đi, em xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn. "
Nghiêm Vi vừa tức giận vừa bực bội, hung hăng ném tay hắn, "Tề Chính Nam, anh làm trái tim em tan nát."
Tề Chính Nam lại đi tới bắt tay cô, đập mạnh vào ngực mình, "Em đánh anh vài cái xả giận đi, chỉ cần em vui vẻ, bảo anh làm gì đều được.”
Lòng Nghiêm Vi ngọt ngào lại thống khổ, đường tình cảm của cô làm sao lại gập ghềnh như vậy?
Cô đã gặp những người đàn ông tốt nhất, nhưng có quá nhiều thứ giữa họ.
Bầu không khí dần trở nên ngọt ngào hơn, đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Phía trước là ai?"
Nghiêm Vi vừa nghe thanh âm này, lập tức khẩn trương lên, “Không tốt, là Ninh Yên, anh đi mau, đừng làm cho cô ấy nhìn thấy.”
“Nghiêm Vi, Ninh Yên tâm cơ quá nặng, cô ta vẫn luôn giả bộ……” Tề Chính Nam không thích Ninh Yên, quá mức sắc bén, quá mức hung tàn, quá nhiều thủ đoạn, không phải người mà hắn có thể khống chế.
Nghiêm Vi đột nhiên tức giận, "Câm miệng, đừng nói xấu cô ấy."
"Em làm sao nói đỡ cho cô ta?"
"Cô ấy không chỉ là bạn của em, cô ấy còn là gia đình của em." Nghiêm Vi rất tôn trọng Ninh Yên, hơn nữa, Ninh Yên là bạn gái của Nghiêm Lẫm và là chị dâu họ tương lai của cô. "Em không cho phép bất cứ ai làm tổn thương gia đình mình."
Cô đẩy mạnh, “Còn không mau đi?”
"Em đi cùng anh..." Tề Chính Nam vẫn chưa thuyết phục được cô, nắm lấy tay cô không chịu buông tay.
Cách đó không xa, có tiếng cảm thán: "Có người đang chơi lưu manh, mau đến bắt lưu manh."
Trái tim Tề Chính Nam căng thẳng, hắn bất giác buông tay ra, "Khi nào có thời gian anh sẽ đến gặp em." "
Nói xong những lời này, hắn xoay người liền chạy.
Mới vừa chạy vài bước, “bốp.” Một tiếng, lưng hắn bị một viên bay tới cục đá đập vào, hắn hít vào đau đớn và chạy nhanh hơn, nhưng lại bị hòn đá dưới chân vấp ngã té mạnh.
Hắn không có thời gian để kiểm tra vết thương, cố gắng đứng dậy và chạy như điên.
Ninh Yên từng bước đi qua, Nghiêm Vi xoay người qua nhào tới, ôm lấy Ninh Yên, "Ninh Yên, là tôi."
Ninh Yên một tay ôm cô, tay kia cầm một hòn đá, nhìn bóng dáng loạng choạng chạy trốn, khóe miệng nhếch lên một vòng cung lạnh lẽo.
Mẹ nó, thực sự là một gã chuyên thao túng tâm lý!
Chờ cô! Nếu không chơi hắn ngã, coi như cô thua!
Trở lại nhà nghỉ, Ninh Yên tắm nước nóng, chậm rãi ngồi xếp bằng trên giường chà lau tóc ướt.
Thỉnh thoảng Nghiêm Vi len lén liếc một cái, tim đập thình thịch.
Nghiêm Vi thầm thở phào nhẹ nhõm nhìn Ninh Yên lau khô tóc, bôi kem dưỡng da rồi ngã lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Đèn đã tắt, trong bóng tối có một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Cô còn chưa nghĩ xong sao?"
Nghiêm Vi giật mình: "Cái... Cái gì?"
Ninh Yên lạnh lùng hỏi: "Cô lén hẹn hò với vị hôn phu của người khác, chẳng lẽ không giải thích chút sao?"
Nghiêm Vi ngồi dậy, sợ sốt vó: "Cô nhận ra anh ta à?"
Vậy còn lấy đá đánh hắn? Là cố ý rồi?
"Mắt tôi cũng không có mù, Nghiêm Vi, con người tôi không quan trọng, cũng không để ý giá trị đạo đức thế nào." Có đôi khi Ninh Yên không hiểu. Tại sao những cô gái có chỉ số thông minh rất cao, có thể làm một cô gái khôn khéo tài giỏi, nhưng cớ gì lại mù quáng trong tình yêu?