"Nhưng có một số nguyên tắc không thể phá vỡ. Một, không lui tới với kẻ phạm tội, hai, không làm bạn bè với người thứ ba ..."
Nghiêm Vi không khỏi lo lắng: "Tôi không phải, trước đây tôi và Chính Nam yêu nhau, người Hàn gia ép cưới ở sau lưng. Bọn họ mới là người thứ ba, mới là thủ phạm phá hủy mối quan hệ trong sáng của chúng tôi."
Cô mới là uất ức hơn ai hết, cô mới là người đáng thương nhất.
Cô không cam lòng!
Ép hôn? Mấy chữ này thú vị đến mức Ninh Yên tạm thời không bình luận gì nữa: "Cứ coi là vậy đi, anh ta đã lựa chọn rồi, hai người không nên dây dưa nữa."
Vẻ mặt Nghiêm Vi cay đắng, trong miệng cũng đắng cay: "Anh ấy sẽ không kết hôn với Hàn Thượng Du, đây chỉ là giải pháp tạm thời, tới khi Hàn Thượng Du thích người đàn ông khác, anh ấy có thể tự do kết hôn với tôi, chỉ cần im lặng chờ đợi là được."
Ninh Yên giận đến vui cười: "Giải pháp tạm thời? Là vì cô, hay là để xoa dịu Hàn gia? Miệng đàn ông, gạt người lừa quỷ."
Lại bỏ bùa rồi, hoàn toàn bị tẩy não.
“Anh ấy không như vậy.” Nghiêm Vi trả giá những năm tháng thanh xuân quý giá nhất của mình, thậm chí còn đi ngược lại mong muốn của cha mẹ và rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn để làm việc tại thành phố xa lạ này.
Cô trả giá nhiều như vậy, thì làm sao có thể can tâm mà buông tay?
Bên ngoài càng phản đối, hai người càng muốn ở bên nhau, chuyện này Ninh Yên hiểu rõ.
Đôi khi, điều thực sự khiến một người thất vọng đó là quá trình họ đã trả giá.
Càng trả giá nhiều càng ngại buông bỏ, đôi khi tình cảm không còn quan trọng nữa.
Ninh Yên cũng không nói thẳng Tề Chính Nam nói bậy, mà nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ cho cô hai điểm quan trọng. Đầu tiên, Tề Chính Nam vào đại học là nhờ công sức của Hàn gia. Cái gì mà đường đường hoàng hoàng thi vào đại học, nói vậy ai mà tin được, tôi và cô đều là người quản lý, có một số chuyện trong lòng đã hiểu rõ rồi."
"Cố tình ngay lúc này, mối quan hệ của anh ta và Hàn Thượng Du đã thay đổi..."
Sắc mặt Nghiêm Vi đột ngột thay đổi: "Không đâu, cô nghe nhầm rồi. Tề Chính Nam cũng đã giải thích với tôi rồi.”
“Việc anh ta nhảy ra ngăn cản vào lúc đó bản thân nó đã là một vấn đề đáng nghi rồi.” Ninh Yên giễu cợt: “Cô không có đầu óc à, người đàn ông đó nói cái gì cô liền tin cái đó? Không đi điều tra à?"
Nghiêm Vi bướng bỉnh xác định rằng Tề Chính Nam bị buộc phải như thế, chứ không có chút tình cảm nào với Hàn Thượng Du, hắn nói hắn sẽ không kết hôn.
Hắn phải thỏa hiệp vì ân nghĩa của Hàn gia, rất là bi thảm.
"Anh ấy là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, tôi tin tưởng anh ấy."
Ninh Yên không thể nhìn thẳng vào bốn chữ "trọng tình trọng nghĩa" này, cô khẽ lắc đầu, bùa này hơi mạnh tay rồi.
Cô nhớ lại tin tức nổ ra trên mạng ở thế hệ sau, nói nữ chủ công ty bị một tên cặn bã lừa tiền lừa tình, mà cũng không phải một cái, liên hợp báo án gì đó, cô cũng không nghĩ ra nỗi.
"Hai là, cha của Hàn Thượng Du là xưởng trưởng xưởng Thượng Vô 11, là xưởng trưởng quyền cao chức trọng, đơn vị lớn của nhà nước, nên người ta tập trung bồi dưỡng Tề Chính Nam."
Nghiêm Vi không nghĩ ngợi gì đã phản bác: “Cô ám chỉ cái gì? Điều kiện nhà tôi tốt, nếu anh ấy muốn nhờ vào quan hệ, tìm tôi…”
Ninh Yên biết Nghiêm gia giáo dục con cái có thể khiêm tốn thì càng khiêm tốn, không được phép oang oang khoe khoang gia thế nhà mình, không có ngoại lệ.
Nghiêm Lẫm nhập ngũ là từng bước từng bước tự mình leo lên, vào sinh ra tử mới tích góp được quân công.
“Vậy cô có nhắc với anh ta không? Có gợi ý là có thể giúp anh ta công thành danh toại, một đường đi tới không?"
Sắc mặt Nghiêm Vi thay đổi rõ rệt, sau đó cô mới nhớ ra ở trong trường mình rất khiêm tốn. Chức vụ của cha mẹ cô trong hồ sơ đều là công nhân bình thường.
"Anh ấy không phải là người như vậy, cô đã hiểu lầm rồi."
Ninh Yên lạnh lùng hỏi: "Đã từng chưa?"
"Chưa." Nghiêm Vi nghẹn một hơi.
"Ha ha ha." Ninh Yên cười lớn hơn, như đang giễu cợt cô: “Cô thích anh ta chỗ nào?”