[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 668

Chương 668 -
Chương 668 -

Nghiêm Vi mím môi: “Lúc tôi ốm đau bất lực, chính anh ấy đã cõng tôi đến bệnh viện, chăm sóc cho tôi, nấu canh gà cho tôi, khiến tôi cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp mà tôi chưa từng có được, cha mẹ tôi quá bận rộn, tôi được bảo mẫu nuôi lớn, cho nên…”

Ninh Yên đã hiểu, thiếu tình thương, kiểu con gái này rất dễ bị mấy tên cặn bã lừa: “Được rồi, đi ngủ đi."

Ninh Yên xoay người, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nghiêm Vi còn tưởng rằng Ninh Yên còn phải dạy dỗ cô, nhưng thế mà lại dừng lại, cô cảm thấy kỳ lạ: “Sao cô không nói gì nữa?"

Ninh Yên ngáp một cái, uể oải nói: “Đột nhiên tôi cảm thấy nói chuyện với một kẻ ngốc chỉ lãng phí thời gian, cô thích sao thì cứ làm vậy đi."

Khóe miệng Nghiêm Vi lệch đi: “Cô nói tôi là đồ ngốc?"

Từ nhỏ cô đã có tiếng thông minh lanh lợi, là người có bằng cấp cao nhất trong gia tộc.

"Đúng vậy, tôi khuyên cô nên ngừng theo đuổi sự nghiệp, để khỏi phải kéo người khác xuống." Giọng nói của Ninh Yên dừng lại một chút: “Hoặc là giao bản hợp đồng của cô cho Tề Chính Nam. Để anh ta xem số tiền, rồi có thể mở lòng từ bi mà kết hôn với cô."

"Cô... Cô…" Nghiêm Vi tức giận đến không biết nên nói cái gì, tức giận đấm vào gối nằm.

Ninh Yên xoay người liền ngủ rồi, còn Nghiêm Vi thì cứ trằn trọc không ngủ được, trợn mắt cả đêm, cảm xúc cứ phập phồng lên xuống.

Những lời nói của Ninh Yên cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, khiến trái tim cô hoàn toàn rối loạn.

Thực ra, Ninh Yên là người rất có giới hạn, không bao giờ thích xen vào việc của người khác, đặc biệt là tình cảm của người khác.

Mà, cô thông minh đấy, công nhận là thông minh.

Thái độ của cô, không thể không khiến cho Nghiêm Vi coi trọng.

Chẳng lẽ, cô đang ở trong núi nên không thấy thái sơn? Bị tình cảm che mờ mắt?

Không thể không nói. Lời nói của Ninh Yên đã bén rễ trong lòng cô, gieo mầm mống nghi ngờ.

Sáng sớm, Ninh Yên dẫn cấp dưới của mình ra ngoài, lúc bọn họ ra ngoài, Nghiêm Vi còn đang ngủ.

Nhóm người vào xưởng thực phẩm đầu tiên, bảo vệ nhìn thấy đám người Trình Hải Đường, không khỏi cau mày nói: "Sao các người lại tới nữa?"

Trình Hải Đường ấm ức muốn chết, lần trước nói hết lời mà cũng không vào được cái cửa này.

Ninh Yên cũng không nói gì chỉ đưa lá thư giới thiệu ra, bảo vệ cửa sững sờ khi nhìn thấy con dấu của bộ ngoại giao: "Các người không phải người nơi khác tới à?"

Ninh Yên cũng không tức giận: "Cầm đi cho lãnh đạo của các ngươi xem, đúng rồi, còn có cái đơn này."

Bảo vệ cửa nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng chạy vào. Một lúc sau, đích thân các lãnh đạo trong xưởng đã bước ra chào hỏi: "Vị này là?"

Trình Hải Đường cười giới thiệu: "Tổng giám của tập đoàn chúng tôi, Ninh tổng."

Lãnh đạo trả thư giới thiệu lại cho Ninh Yên, nhịn không được tìm hiểu nói: "Sao cô lại có thư giới thiệu của bộ ngoại giao?"

Bọn họ không thuộc sự quản lý của bộ ngoại giao, nhưng lãnh đạo của họ có nhu cầu ngoại hối, nên phải đi tìm bộ ngoại giao.

Thế nên, không ai dám lơ ​​là.

Ninh Yên cố ý tới cùng trưởng phòng Giang: "Tôi ký thỏa thuận với bộ ngoại giao, bán 2000 tấn hàng hóa, nhờ họ giúp đỡ, tôi đã bán hàng ra nước ngoài, tôi nói muốn đi tham quan học tập người cùng ngành, nên cuối cùng đưa cho tôi một lá thư giới thiệu như thế này."

Cô nói những lời hay ý đẹp nhất bằng giọng điệu bình thường nhất.

Các vị lãnh đạo đều sửng sốt, chuyện này không thuộc sự quản lý của bộ ngoại giao phải không? Như vậy thì quá khác thường, hoặc là, có âm mưu ẩn giấu, hoặc là sản phẩm quá tốt.

Hắn mời nhóm người Ninh Yên đi vào, rồi dẫn đi tham quan một vòng trong xưởng, mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn xộc vào mũi, đủ loại đồ ăn đa dạng rực rỡ khiến ai nấy đều đói bụng.

Trong văn phòng làm việc bày mấy đĩa đồ ăn nhẹ, bao gồm bánh đậu, bánh bao đôi, bánh vỏ cua màu vàng, bánh quý hồng, đều là đồ tráng miệng, Ninh Yên nếm thử từng cái một.

Lãnh đạo cười hỏi: “Cái nào hợp khẩu vị của của cô?”

Ninh Yên cười chỉ món bánh quýt hồng: “Tôi thích nhất cái này, ngọt mà không ngấy, dẻo nhưng không dính.”

Bình Luận (0)
Comment