Lãnh đạo cười ha ha nói: "Ánh mắt cô cũng tốt."
"Là sản phẩm của các người rất tốt."
Sau khi trao đổi một đợt thương nghiệp với nhau, lãnh đạo bắt đầu vào chủ đề chính: "Tôi có thể xem sản phẩm của nhà cô không?"
"Đương nhiên." Ninh Yên nhìn thoáng qua Mã Đại Chí, Mã Đại Chí lập tức lấy ra vài thứ trong chiếc túi lớn.
Ninh Yên giới thiệu từng cái một: "Đây là sản phẩm chủ lực của chúng tôi. Nước tương trong, vị thơm ngon, vị giấm thì dịu nhẹ, không có chất se hay tạp chất."
"Chúng tôi xuất khẩu hai sản phẩm này là đường trắng dẻo và bột đậu nành…”
Khi đám người đi ra, trong tay đã có hai đơn hàng, số lượng không lớn, 2500 kg.
Ninh Yên tiếp tục cùng mọi người chạy suốt hai ngày, làm ra hơn chục đơn hàng, đều là hàng thử, trước dùng thử một chút, tốt thì lại nói tiếp.
Điều quan trọng là được làm quen, kết bạn và thiết lập mối quan hệ với lãnh đạo của các xưởng.
Mọi người đều rất vui vẻ, đúng là lãnh đạo ra tay thì có khác, đây cũng là lần đầu tiên họ biết được hiệu ứng quảng cáo là gì.
Các sản phẩm được người nước ngoài ưa chuộng, thì trong nước cũng phải được xem.
"Ngày mai sẽ đi đâu?"
Ninh Yên đã dạy tất cả những gì cô biết: "Sau nữa thì các người tự chạy đi, rèn luyện một chút, Tiểu Nhị, em đi với chị đến xưởng Thượng Vô 11."
"Được." Ninh Nhị rất vui sướng, hắn thích các sản phẩm bán dẫn.
Nghiêm Vi ở một bên làm bức tường hoa nhịn không được buột miệng nói: “Cô muốn đi xưởng Thượng Vô 11?”
Ninh Yên đã lạnh nhạt với cô hai ngày, nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?”
Nghiêm Vi yếu ớt duỗi tay ra: “Tôi cũng muốn đi."
"Cô không tiện." Ninh Yên tàn nhẫn từ chối.
Nghiêm Vi cảm thấy thật tủi thân, cô cũng chẳng làm gì sai cả, sao lại đối xử với cô như vậy?
Lại là một ngày mới, Ninh Yên mặc một bộ vest quần tây màu xám nhạt, ăn mặc hết sức trịnh trọng, giống như là tinh anh của thế hệ sau.
Đường may tinh tế và chất liệu tuyệt vời làm nổi bật khí chất xinh đẹp và ngang bướng của Ninh Yên, mà không phải giống như một công nhân bình thường.
Cô nhìn vào gương nói: “Đi thôi.”
Cửa mở, Nghiêm Vi chạy tới, đáng thương mà cầu xin: “Ninh Yên, cho tôi đi với, tôi hứa sẽ không gây phiền phức cho cô, không nói câu nào, coi tôi như là không khí đi."
Vẻ mặt Ninh Yên ghét bỏ, Nghiêm Vi cầu xin hồi lâu mới làm Ninh Yên gật đầu: "Nếu xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng mở xưởng hóa chất của cô nữa, tôi sẽ giúp cô phá bỏ nó."
"Được, tôi đồng ý." Nghiêm Vi đồng ý một cách chân thành.
Ninh Yên một phen đẩy cô ra, chán ghét phủi phủi bộ quần áo, dẫn đầu đi về phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên.
Đây là chính Nghiêm Vi cầu lên cầu xuống, chủ động muốn đi.
Sân khấu được dựng lên, màn kịch bắt đầu.
Ninh Nhị bước nhanh theo, lại vô tình nhìn thấy Ninh Yên cười như không cười, ánh mắt đảo quanh, không biết đang nghĩ gì.
Hắn rùng mình một cái, ai, tới rồi, chị hắn lại có chuyện muốn làm rồi.
Lần này không biết là ai xui xẻo đây, có chút mong chờ không biết chuyện thế nào?
Thao tác tương tự, Ninh Yên đã thành công gõ cửa xưởng Thượng Vô 11 với thư giới thiệu của bộ ngoại giao, thuận lợi gặp được xưởng trưởng Hàn.
Xưởng trưởng Hàn nghe nói bộ phận ngoại giao giới thiệu tới thì đặc biệt quan tâm.
Những linh kiện họ cần phải mua từ nước ngoài, cần có ngoại hối và phải do bộ ngoại giao điều hành.
Hắn sửng sốt khi nhìn thấy Ninh Yên, một đồng chí nữ trẻ tuổi như vậy quả là hiếm có.
"Xin chào đồng chí Ninh Yên, rất vui khi được gặp đồng chí."
"Xưởng trưởng Hàn, tôi đã nghe đến tiếng tâm của ngài từ lâu rồi, một tay ngài thành lập nên xưởng 11, từ không đến có, xây dựng nó thành một thương hiệu TV nổi tiếng cả nước, thật phi thường."
Ai mà không thích nghe lời hay ý đẹp, xưởng trưởng Hàn cũng không ngoại lệ, có ấn tượng rất tốt với Ninh Yên.
"Vậy cô muốn xem cái nào?"
"Mỗi cái tôi đều muốn xem thử, nếu có thể thì cho tôi một số linh kiện cũ và thông tin liên quan." Ninh Yên vô tình đánh rơi một quả bom: "Tôi sẵn sàng dùng công nghệ TV nước ngoài đổi với ngài."
Xưởng trưởng Hàn giật mình nhảy dựng lên: "Cô đang nói cái gì vậy? Cô có công nghệ TV nước ngoài? Cô lấy nó ở đâu vậy?"