Hắn luôn muốn làm TV, nhưng vẫn làm không được vì nước ngoài phong tỏa công nghệ.
Ninh Yê khẽ mỉm cười nói: “Là quà của khách nước ngoài.”
Xưởng trưởng Hàn sửng sốt, vị khách nước ngoài nào lại sẵn lòng tặng làm quà? Sao hắn không gặp được chuyện tốt như vậy? "Tặng cho mình cô thôi?"
Không đúng, muốn cho thì cũng phải cho ngành có liên quan, sao có thể giao cho một cá nhân?
"Đúng vậy.” Ninh Yên vuốt tóc, cười càng tươi hơn.
"Cô… Cô..." Xưởng trưởng Hàn rất phấn khích, cô gái này không đơn giản đấy, rất không đơn giản: "Đích thân tôi sẽ dẫn cô đi tham quan, cô có phiền nếu tôi dẫn kỹ thuật viên theo không?"
"Không phiền." Ninh Yên rất hào phóng: "Nếu có thể thì cho Hàn Thượng Du dẫn tôi đi tham quan, đều là nữ đồng chí thì sẽ dễ nói chuyện hơn. "
Xưởng trưởng Hàn sửng sốt: "Cô biết con gái tôi à?"
Ninh Yên mỉm cười nói: "Gặp nhau một lần, lần đầu gặp nhau mà cứ như là bạn cũ gặp lại."
Xưởng trưởng Hàn vui mừng khôn xiết: “Vậy thì tốt quá.”
Hắn lập tức ra lệnh, một lúc sau, những trụ cột kỹ thuật quan trọng trong nhà máy đã lần lượt đến báo cáo.
"Chú Hàn, chú tìm cháu có chuyện gì?" Mặt Tề Chính Nam tươi cười đẩy cửa đi vào, nhưng khi nhìn thấy Ninh Yên, nụ cười hắn cứng lại, ngực như bị đánh một cú, không nghĩ ngợi gì mà buộc miệng thốt ra: "Cô đang làm gì ở đây? Đây không phải là nơi để cô ra oai."
Ninh Yên nhướng mày: "Xưởng trưởng Hàn, nhân viên trong nhà máy của ngài sao vậy? Có bệnh gì sao? Nếu không chào đón tôi như vậy, vậy tôi đi đây."
Ninh Ngôn xoay người rời đi, xưởng trưởng Hàn không khỏi lo lắng, vội vàng ngăn cô lại: "Đồng chí Ninh, chuyện gì thế này?"
Còn chưa xem thông tin kỹ thuật kia mà.
Ninh Yên bĩu môi nói: "Nhân viên này của ngài không được nha, mê luyến sắc đẹp của tôi, còn trả đũa, anh ta cũng không soi gương lại xem?"
Mọi người có mặt đều sửng sốt, không dám tin mà nhìn Tề Chính Nam.
Trong suy nghĩ của mọi người, Tề Chính Nam là một người đàn ông tận tâm và tốt bụng.
Miệng Ninh Yên giống như súng máy, tạch tạch tạch bắn phá, vừa nhanh vừa gấp, nói rõ từng chữ: “Theo lý mà nói, đạo đức cá nhân tôi cũng không khống chế được, nhưng chạy tới dè bỉu tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Tề Chính Nam đỏ mặt, lắc đầu điên cuồng: “Tôi không có, chú Hàn, cô ta cố ý gài bẫy cháu, cô ta…”
Hắn chưa kịp nói xong thì Ninh Yên đã hét lên: “Chú Hàn? Thật tình cảm, vậy càng không thể ở lại, đi thôi."
Cô ra lệnh một tiếng, Ninh Nhị không chút do dự đi theo cô, Nghiêm Vi do dự một lát, vẻ mặt rất phức tạp.
Lúc này Tề Chính Nam mới nhìn thấy Nghiêm Vi, trong lòng chợt nghĩ, tại sao cô ấy cũng ở đây?
Xưởng trưởng Hàn tiến lên mấy bước, chặn Ninh Yên lại: "Đồng chí Ninh, đừng nóng vội, có chuyện gì thì từ từ nói, ở đây chắc chắn có hiểu lầm gì rồi, Chính Nam là đứa nhỏ mà tôi nhìn nó lớn lên, tâm địa không có gian xảo gì cả.”
Ông coi Tề Chính Nam như con ruột của mình, tình cảm vô cùng sâu sắc, đương nhiên ông tin tưởng con người của Tề Chính Nam.
Mà, đôi con trai con gái của ông đều bình thường, nên ông đã đầu tư mọi nguồn lực cho Tề Chính Nam, nuôi dưỡng thành người thừa kế, không hy vọng hắn mang tiếng xấu.
Mặt Ninh Nhị xụ xuống: "Thật là buồn cười, bộ ngoại giao nhìn thấy chị tôi cũng là khách khách sáo sáo, người đàn ông này là thứ gì? Vừa mở miệng đã mắng mỏ, biết nói tiếng người không? Ra oai cái gì? A?"
Nhắc tới chuyện này, đúng là khiến Tề Chính Nam đuối lý, hắn không phân trắng đen đã bốc đồng mắng mỏ, chụp mũ người khác, tất cả mọi người ở đây đây đã tận mắt chứng kiến.
Ninh tổng người ta cũng chưa làm cái gì.
Xưởng trưởng Hàn cảm thấy Tề Chính Nam quá bốc đồng, nhưng chỉ sợ là cũng có lý do.
Trước mặt mọi người, ông không tiện hỏi nhiều.
Khung cảnh dừng lại, cánh cửa bị đẩy ra, một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: "Cha, sao vậy? A, là cô, đồng chí Ninh Yên."
Xưởng trưởng Hàn kéo con gái lại như nhìn thấy vị cứu tinh: "Con tới đúng lúc, mau nói mấy lời với đồng chí Ninh Yên đi, hình như cô ấy với Chính Nam có hiểu lầm gì đó."