Khi Tề Chính Nam gần như chìm trong hố phân, cô lại duỗi cây trúc ra, ném đi ném lại như vậy.
Tề Chính Nam liên tục bị tra tấn trong tuyệt vọng và hy vọng, mỗi một giây trôi qua đều là tra tấn.
Lần đầu tiên hắn biết trái tim của một người phụ nữ có lạnh lùng và vô tình như vậy.
Không giống như bản chất ngây thơ và đáng yêu của Hàn Thượng Du, cũng không giống như bản chất tốt bụng và thuần khiết của Nghiêm Vi, Ninh Yên chính là một ác ma giết người không chớp mắt.
Cô chơi hồi lâu, khóe mắt nhìn thấy sắp có người tới, sau đó mới hét lớn một tiếng: "Cứu mạng đi, có người rơi xuống hố phân."
Cô mới không để loại đàn ông này làm ô uế tay mình đâu.
Cô muốn hắn mất đi tất cả, sống không bằng chết, những thứ này ngay từ đầu không nên thuộc về hắn!
Tề Chính Nam đã được cứu lên, cả người đã bị bao phủ trong đống phân, mùi hôi ngất trời.
Hắn tức giận nhắm mắt lại, ngã xuống đất bất động, như là không còn hơi thở.
Người công nhân cứu hắn do dự một lát, nhưng vẫn không thể mở miệng, từ bỏ hô hấp nhân tạo.
Hắn lật người Tề Chính Năm lại, liên tục đánh lên lưng hắn, muỗi miệng Tề Chính Nam chảy ra một hàng cứt đái, ho lên dữ dội.
Khi hắn ho ra, phân không ngừng phun ra khiến mọi người sợ hãi bỏ chạy, khủng khiếp, quá khủng khiếp.
Có thể so sánh với vũ khí sinh học.
Khi Hàn Thượng Du và Nghiêm Vi biết tin đến đây, họ tình cờ nhìn thấy cảnh tượng phun châu nhả ngọc này.
Hai cô gái nhìn chằm chằm vào tên người phân đang lăn lộn, hai mắt mở to, đây... là Tề Chính Nam, người luôn ăn mặc sạch sẽ tươm tất? Sao lại thành bọ hung rồi?
Nhìn đống phân dính đầy trên mặt, trời ơi, chỉ muốn nôn thôi.
Càng nghĩ càng thấy ghê tởm, thực sự nôn mửa, nôn đến mức rối loạn, đến mức không thể đứng thẳng.
Ninh Yên chậm rãi đi tới, chỉ vào con bọ hung: “Người đàn ông này bẩn thỉu, các người còn cần sao?”
Nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm như vậy, còn có thể yêu con bọ hung đó, vậy không phải là người nữa rồi.
Chiêu này gọi là rút củi dưới đáy nồi.
Hai cô gái đồng loạt lùi lại vài bước, rồi sau đó nhìn nhau với vẻ mặt kỳ lạ.
"Anh..." Nghiêm Vi đang định nói gì đó thì xưởng trưởng Hàn vội vàng chạy tới, mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, toàn thân đều khó chịu: "Sao có thể như vậy? Sao lại có thể rơi vào đó? Mau đưa nó đi tắm rửa sạch sẽ đi."
Ninh Yên chặn đường ông lại: "Xưởng trưởng Hàn, chúng ta nói chuyện."
Lòng xưởng trưởng Hàn nóng như lửa đốt, trong mắ chỉ nhìn thấy con nuôi của mình: "Chờ một chút, giải quyết chuyện này trước đi."
Vẻ mặt Ninh Yên cực kỳ nghiêm túc: "Việc này rất quan trọng, có liên quan đến tương lai của Hàn gia."
Lòng xưởng trưởng Hàn thắt lại: "Được rồi, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh đi."
Ninh Yên chỉ về phía Nghiêm Vi và Hàn Thượng Du: “Hai người cũng đi theo.”
Hai cô gái nhìn nhau, vẻ mặt càng thêm quái lạ.
Xưởng trưởng Hàn tìm một nơi không có ai, vội vàng thúc giục: “Đồng chí Ninh, cô nói đi.”
Ninh Yên kéo cổ áo cô, hơi hơi cau mày: “Tôi đi vệ sinh xong đi ra thì bị lạc. nhưng lại không biết có người đang theo dõi tôi với ý đồ gây rối tôi."
Xưởng trưởng Hàn không ngờ tới lại chuyện như vậy, sắc mặt thay đổi rõ rệt: "Là ai?"
Nghiêm Vi càng lo lắng, chộp lấy cánh tay Ninh Yên, dùng sức hơi mạnh, khi nhìn thấy áo sơ mi của Ninh Yên bị xé thì sửng sốt, giận ngất trời: "Cô có sao không? Có sao không? Là ai làm? Tôi sẽ đánh kẻ đó một roi, mất dạy, súc sinh."
Ninh Yên bình tĩnh nhìn cô: "Tề Chính Nam, bạn trai của hai cô."
Nghiêm Vi buông lỏng tay, không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước, Tề Chính Nam? Làm sao có thể là hắn được?
Xưởng trưởng Hàn:...
Mỗi chữ nghe đều hiểu nhưng khi ghép lại không hiểu nữa.
Cái gì gọi là bạn trai của hai người?
"Chính Nam sao có thể làm vậy với cô..." Xưởng trưởng Hàn cuối cùng cũng tỉnh táo lại, sắc mặt thay đổi đột ngột: "Cô nói cái gì? Bạn trai của ai?"
Ninh Yên nhìn Nghiêm Vi, lại nhìn thoáng qua Hàn Thượng Du.
Hai cô gái trông ngơ ngác, bị sét đánh bất tỉnh, đầu trống rỗng.