Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô đi lang thang chậm rãi, dường như không có mục đích, càng đi càng xa khỏi con đường, tốc độ của cô càng lúc càng chậm hơn.
Cô thầm đếm trong lòng, một, hai, ba...
Bốn bề vắng lặng. Một bóng người chặn đường cô, đó là Tề Chính Nam, hắn nhìn chằm chằm Ninh Yên với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Mặc dù hắn không có cùng đi tham quan, nhưng hắn có nhiều mối quan hệ trong xưởng, nên tự nhiên có người đến báo cho hắn biết.
Biết Ninh Yên như cá gặp nước, rất hòa hợp với mọi người, hắn lại không thể ngồi yên.
"Ninh Yên, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Trong mắt Ninh Yên lóe lên một tia sáng, cuối cùng con cá cũng cắn câu: "Xé nát bộ mặt thật của anh, là kẻ đạo đức giả."
Tề Chính Nam rất lo lắng: "Đạo đức giả? Cô có hiểu lầm gì với tôi vậy?"
Ninh Yên trách mắng chính đáng: "Ăn của Hàn gia, uống của Hàn gia, nhờ vào thân phận con rể Hàn gia để vào đại học, học đại học thì lại yêu đương với bạn học, bắt cá hai tay, vậy mà còn không hụt tay, anh cũng tài giỏi quá."
Tề Chính Nam hít hà một hơi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: “Cô nói bậy.”
Người phụ nữ trước mặt quá đáng sợ, cái gì cô ta cũng biết.
Ninh Yên lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Tối hôm qua anh còn chạy đến dây dưa với Nghiêm Vi, còn bị đánh vào lưng, còn đau không?"
Khi cô nói như vậy, Tề Chính Nam lại cảm thấy lưng mình lại bắt đầu đau, trong lòng lạnh lẽo: "Cô... cô còn biết gì nữa?"
Ninh Yên tức giận, cao giọng mắng: “Tôi còn biết, anh đá Nghiêm Vi, sau đó quay lại đính hôn với Hàn Thượng Du, chỉ vì Hàn gia có thể mang đến lợi ích to lớn cho anh, anh đấy, anh quá tham lam, sự cũng cần mà tình cũng muốn."
Ánh mắt của Tề Chính Nam càng ngày càng lạnh: "Cô đúng là rất thông minh, đáng tiếc."
"Đáng tiếc?" Đôi mắt Ninh Yên hơi nheo lại.
Môi của Tề Chính Nam nhếch lên một vòng cung nham hiểm: "Nếu, chúng ta có mối quan hệ thầm kín, liệu họ có còn tin cô không?"
Sắc mặt Ninh Yên thay đổi, cô lùi lại phía sau hai bước, đề phòng nhìn hắn: “Anh muốn làm gì?"
Tề Chính Nam cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một vách đá, lơ là là sẽ ngã xuống, tất cả đều là do người phụ nữ trước mặt ép hắn.
"Quậy ra tai tiếng lẳng lơ, phong lưu nhiều đàn ông, tôi chỉ cần nói là cô quyến rũ tôi thù đã có thể phủi sạch sẽ, chú Hàn là công hay tư cũng sẽ bảo vệ tôi mà ém chuyện này xuống, xưởng này là huyết mạch của ông ấy, hơn ai hết ông ấy không muốn danh tiếng của xưởng mình bị ảnh hưởng xấu."
"Mà đàn bà đều là khốn nạn, cả đời vậy là xong rồi, sẽ không có ai tin cô nói, Ninh Yên, là cô ép tôi..."
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung ác, duỗi ra đôi tay tội lỗi của mình mạnh bạo xé nát quần áo Ninh Yên, người phụ nữ này thật xinh đẹp, cũng thật là cay độc...
Ninh Yên biết người đàn ông này chẳng ra sao cả, nhưng cô không ngờ hắn lại ghê tởm như vậy, vượt xa tưởng tượng của cô.
Cô cười lạnh một tiếng, bình tĩnh tung ra một cú đá, đá trúng ngay Tề Chính Nam.
Tề Chính Nam vẽ một hình parabol tuyệt đẹp trên không trung, cuối cùng rơi vào... Cái hố phân khổng lồ ở phía sau.
"A a a." Một mùi hôi thối xông tới, Tề Chính Nam gần như muốn ngất đi.
Ninh Yên lạnh lùng nhìn Tề Chính Nam chìm xuống giữ hố phân, cố gắng giãy giụa.
Tề Chính Nam tuyệt vọng, muốn tự cứu mình, nhưng hố phân quá sâu và có quá nhiều thứ bẩn thỉu, cho dù hắn biết bơi cũng không thể bò ra ngoài.
Vừa muốn mở miệng để cầu cứu, nhưng khi mở miệng mùi phân hôi thối tràn vào miệng, đã chặn miệng hắn lại.
Hắn bất lực nhìn người phụ nữ kia, cầu xin cô giúp đỡ. Bây giờ chỉ có cô mới có thể cứu hắn.
Nhưng, nụ cười lạnh lùng trên môi Ninh Yên lại khiến hắn càng tuyệt vọng hơn.
Người phụ nữ này... đã ghét hắn ngay từ đầu!
Bây giờ, cô càng ghét hắn hơn, còn mong hắn chết đi.
Ninh Yên nhìn đủ rồi. Không biết lấy ở đâu ra một cây trúc, từ từ đưa nó qua.
Khi Tề Chính Nam mừng như điên bắt được nó, hít thở vài hơi, Ninh Yên hung hăng kéo mạnh, giống như mèo vờn chuột, còn đánh đánh hắn vài cái.