Nghiêm Vi đã tỉnh táo rồi, cô đã bị lừa lâu như vậy, càng nghĩ càng tức giận: “Tôi cũng không cần, bẩn thỉu như vậy, ghê tởm quá."
Ninh Yên trợn tròng mắt: "Rửa sạch cũng không sao, cùng lắm anh ta nuốt mấy kg phân trong miệng, mà nuốt rồi cũng không thể phun ra ngoài..."
Nghiêm Vi che miệng cầu xin: "Làm ơn cô đừng nói nữa, nghĩ tới tôi lại muốn nôn."
Hàn Thượng Du không khỏi nghĩ đến cảnh tượng đó, rùng mình một cái, thật là ghê tởm!
Hai cô gái cúi xuống nôn mửa dữ dội, vừa ói vừa nhìn nhau, vừa khóc lại vừa cười, xấu hổ lại buồn cười.
Xưởng trưởng Hàn nhìn thấy cảnh này, mặt ông tái nhợt đến đáng sợ: "Sao nó lại có thể trở thành như vậy..."
Giọng nói lạnh lùng của Ninh Yên vang lên: “Sau khi anh ta tỏ tình với Hàn Thượng Du, ngài có tiến cử anh ta vào đại học không? Sau khi tốt nghiệp, anh ta cần nguồn lực của ngài để giúp anh ta vươn lên dẫn đầu, thăng chức rất nhanh."
“Có lẽ, anh ta chưa bao giờ thay đổi, chỉ là các người chưa biết được con người thật của anh ta.”
Lời nói của Ninh Yên như chọc đến trái tim, nhưng, thực tế lại đáng sợ.
“Người sống ăn nhờ ở đậu, rất biết nhìn mặt người khác, sẽ toan tính cho mình, nhưng như vậy còn không phải là lấy oán trả ơn, mưu tính lấy của người chia cho mình sao.”
Xưởng trưởng Hàn nhắm mắt lại, trong lòng rất nặng nề, vốn là có ý tốt, nhưng lại nuôi dưỡng một tai họa.
"Cuộc hôn nhân này không thể tiếp tục." Đáng tiếc, hơn mười mấy năm tâm huyết của ông đều bỏ biển đông: “Chỉ là, phải tìm một cái cớ đàng hoàng để Thượng Du bình an vô sự thoát đi.”
Ninh Yên đang chờ đợi câu nói này: "Anh ta chưa từng làm chuyện gì trái với kỷ luật và pháp luật sao? Nếu có đưa anh ta đi đi, thuận thể hủy bỏ hôn ước của Thượng Du, né qua thứ này tìm cái tốt."
"Việc này sẽ mất thời gian để kiểm tra." Xưởng trưởng Hàn cau mày, phải lên kế hoạch tốt cho con gái mình.
Cuộc hôn nhân này có quá nhiều người biết. Trong mắt người khác, Tề Chính Nam và Hàn gia vốn đã gắn bó, thân thiết như một gia đình, làm sao để giải quyết được mối ràng buộc này mới là quan trọng.
Sau đó, lấy hết tài nguyên lại, dám âm mưu tính trên đầu Hàn gia, vậy thì đừng trách ông không khách sáo.
Đây không phải là vấn đề mà Ninh Yên cân nhắc, nên cô thản nhiên nói một câu: “Nếu không được thì để Thượng Du đến chỗ tôi tránh một chút, đi làm học tập vẫn như thường, chờ tiếng gió qua thì lại về."
Xưởng trưởng Hàn rất cảm động, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: "Làm sao nó... lại rơi xuống hố phân?"
Ninh Yên khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui: "Anh ta xé quần áo của tôi, tôi đương nhiên phải chống cự. Trong lúc giằng co anh ta vô tình rơi vào đó."
Ừm, không liên quan gì đến cô.
Bất kể lúc nào, cô cũng không để lại bất kỳ phiền toái nào.
Xưởng trưởng Hàn nhìn cô thật sâu, sau toàn bộ sự việc này đều có bóng dáng của cô. Mọi chuyện không đơn giản như cô nói.
Nhưng, cô không có ác ý với Hàn gia, cô chỉ muốn vạch trần sự thật mà thôi.
Dù có chuyện gì xảy ra thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc vẫn phải tiếp tục. Phòng họp, Ninh Yên giao lưu với nhóm kỹ thuật viên, cô nhanh chóng tiếp thu kiến thức mới, đôi khi còn hỏi một vài câu hỏi.
Những cảm hứng lóe lên của cô rất sáng tạo, khiến các kỹ thuật viên phải ngạc nhiên và thích thú.
Dù không phải là người chuyên nghiệp nhưng cô có tầm nhìn xa trông rộng, ý tưởng thật mới lạ.
Một hồi đầu óc xoay chuyển, làm mọi người được lợi rất nhiều.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, có mấy tên cảnh sát xông vào: "Ninh Yên là ai?
Ninh Yên ngẩng đầu lên: “Là tôi, có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt cô bối rối, trắng trẻo mịn màng, thanh lịch tinh tế, trông giống như một nàng tiên nhỏ.
Giọng nói của viên cảnh sát dịu đi mấy phần: "Có người báo án, nói cô có ý đồ mưu sát Tề Chính Nam."
Ninh Yên trợn mắt ngạc nhiên, vẻ mặt nghi ngờ loài người.
Xưởng trưởng Hàn khẽ cau mày: “Ai báo án?"
"Tôi." Tề Chính Nam bước vào phòng, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Yên, "Ninh Yên, lưới pháp luật tuy thưa nhưng khó lọt, cô còn không nhận đi."