Ninh Yên không những không thừa nhận mà còn cười lớn: "Anh ăn nhiều phân quá, não cũng đầy phân rồi à, bắt đầu phát bệnh rồi à?"
Cô quá điềm tĩnh, khí chất quá sạch sẽ, đâu có trông giống một người xấu.
Mặc dù Tề Chính Nam đã tắm xong, xoa da đến đỏ bừng nhưng hắn vẫn cảm thấy mình có mùi hôi như phân.
Nghĩ đến nỗi sợ hãi khi cái chết đã kề bên, hắn sẽ không để cho Ninh Yên sống tốt, ít nhất không được tự do đi lại bên ngoài.
Một người phụ nữ có ác ý luôn nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí khiến hắn không thể ngủ được.
Cô thực sự dám giết người!
"Đồng chí cảnh sát, là cô ta đẩy tôi vào hố phân, cô ta muốn giết tôi."
Người cảnh sát nhìn hắn đang nghiến răng nghiến lợi, lại nhìn Ninh Yên đang cười tủm tủm, im lặng: "Tại sao cô ấy lại muốn giết anh?"
Tề Chính Nam phun ra bốn chữ: "Vì yêu sinh hận!"
Nghiêm Vi là người đầu tiên nhảy dựng lên, tức giận mắng: "Nhảm nhí, con bọ hung chết tiệt này, Ninh Yên làm sao có thể yêu anh? Rõ ràng là anh thấy sắc nảy lòng tham!"
Mẹ nó, người đàn ông này quá đê tiện, đúng là trước đây cô bị mù.
Hàn Thượng Du nhịn không được nữa, còn vì yêu mà sinh hận à, Ninh Yên là ai, hắn là cái thứ gì?
"Rõ ràng là mình không cẩn thận ngã xuống, một hai phải trách người khác, thật buồn cười. Ninh Yên chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm nhu nhược, anh là một người đàn ông đấy, sao có thể đẩy anh được?"
Tề Chính Nam không biết mình đã bị lật xe. Ninh Yên giành trước một bước, cắt đứt đường lui của hắn.
Hắn ngạc nhiên nhìn hai người phụ nữ: “Các em lại giúp cô ta à?”
Lời này thật thú vị, đồng thời cũng khẳng định mối quan hệ bất thường giữa ba người họ, xưởng trưởng Hàn nheo mắt lại, trong lòng thầm tức giận.
Ông thực sự đã nhìn lầm, làm hại con gái cũng hại bản thân ông.
Nghiêm Vi kỳ quái hỏi: "Tôi không giúp bạn bè tôi, chẳng lẽ giúp người ngoài như anh à? Anh bị bệnh tâm thần à."
Người ngoài? Tề Chính Nam có loại dự cảm không tốt, nhưng bọn họ chưa bao giờ công khai, trong mắt người ngoài họ chỉ là người xa lạ.
Một kỹ thuật viên đột nhiên nói: "Sao tôi lại nghe nói đồng chí Ninh Yên đã cứu anh mà?"
Hắn không chịu nổi Tề Chính Nam này, có danh tiếng tốt, mọi người đều khen ngợi hắn, nhưng nhìn thế nào cũng giống kẻ đạo đức giả.
Rõ ràng nhờ vào sự nâng đỡ của xưởng xưởng Hàn, lại làm như là hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của chính mình, quá giả tạo.
"Đúng vậy, là tôi." Ninh Yên khẽ gật đầu: "Tôi nhìn thấy anh ta rơi xuống hố phân, liền tìm một cây trúc cứu anh ta, cũng là tôi gọi người tới cứu, không biết anh ta nghĩ như vậy, nếu biết như vậy… Thôi đi, tôi vẫn sẽ cứu người."
Nhìn xem, đạo đức tốt cỡ nào, tốt tính đến cỡ nào, so ra Tề Chính Nam như một kẻ cặn bã.
Ninh Yên vừa nói vừa nháy mắt với Hàn Thượng Du, thật là cơ hội tốt đấy.
Hàn Thượng Du sửng sốt một lát, chợt hiểu ra: "Tề Chính Nam, không ngờ anh lại là người lấy ân báo oán mà, lương tâm anh bị chó ăn rồi à? Tôi muốn vạch rõ ranh giới với anh, hủy bỏ hôn ước, sau này chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, tôi khinh thường quen biết người lòng lang dạ sói như anh."
Nắm bắt cơ hội tránh xa con bọ hung này, không cần tìm lý do khác.
Mặt Tề Chính Nam đỏ bừng, trong lòng tức giận không thôi: "Thượng Du, anh nói đều là sự thật, em không tin anh sao?"
Hàn Thượng Du nghĩ tới những thủ đoạn của hắn, hận tới ngứa răng, cặn bã lãng phí tuổi thanh xuân của cô: "Tôi chỉ tin vào mắt mình, Tề Chính Nam, anh làm tôi thất vọng quá."
Tựa như một chậu nước đá đổ xuống đầu hắn, khiến lòng Tề Chính Nam ớn lạnh, hắn không hiểu, sao mọi chuyện lại có thể trở thành như thế này?
“Chú Hàn, Thượng Du em ấy hồ đồ rồi, xin chú khuyên bảo em ấy.”
Nhà họ Hàn là một cây đại thụ che trời, hắn muốn thành công thì phải bám lấy Hàn gia.
Hắn không thể đánh mất sự giúp sức này!
"Chính Nam, tôi đã nuôi anh từ nhỏ, cho anh đi học đại học, sao anh lại thành thứ xấu xa như vậy?" Xưởng trưởng Hàn buồn bã nhìn hắn, tự cho là ông đã đắp lên một con người không ra gì.