Hàn Thượng Du đã nhìn thấu bộ mặt thật của Tề Chính Nam, không thể bị lừa nữa: "Tôi cũng không cần. Tề Chính Nam, sau này đừng đến quấy rầy tôi nữa, nhìn thấy anh là tôi thấy ghê tởm."
Hai cô gái không hẹn mà cùng tỏ thái độ khinh bỉ, hiện trường im ắng như tờ, những người xem đều trợn tròn mắt.
Không ngờ còn có những bí mật như thế này, Tề Chính Nam ôn hòa lịch lãm hoàn mỹ không tì vết hóa ra lại là kẻ lừa đảo tuyệt thế!
Sắc mặt Tề Chính Nam thay đổi: "Thượng Du, cô..."
Ninh Yên không muốn nhìn thấy hắn diễn trò nữa, quá nhức mắt.
"Khụ khụ, đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo Tề Chính Nam. Anh ta báo cáo giả, cố ý hãm hại tôi."
Ánh mắt của cảnh sát nhìn Tề Chính Nam đầy vẻ khinh bỉ, phẩm hạnh của người này quá kém, nên được giáo dục tốt.
Tề Chính Nam vốn luôn cho rằng mình rất thông minh, chơi đùa tất cả mọi người trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ hắn lần đầu tiên cảm thấy bất lực và thất bại.
“Tôi không có, cô ta thật sự đã đá tôi vào hố phân.”
Ninh Yên trợn mắt, nói: “Vừa rồi là đẩy, bây giờ là đá, lúc thế này lúc thế khác, anh có thể nghĩ kỹ rồi hẵng bịa chuyện hay không?”
Nghiêm Vi ở một bên hung hăng chọt vào: “Đá? Cô ấy có thể đá anh sao? Hôm nay tôi mới biết được, anh đã xấu xa lại còn ngu ngốc.”
Cảnh sát tiến lên bắt lấy cánh tay Tề Chính Nam, động tác rất thô lỗ: “Đi theo chúng tôi một chuyến.”
Tề Chính Nam bị lôi kéo ra ngoài, cả người đều phát điên, nói: “Đồng chí cảnh sát, cô ta quả thật đã đá tôi.”
Tại sao hắn nói thật nhưng không có người tin?
Nghiêm Vi duỗi tay cản lại, ánh mắt lạnh lùng: “Đúng rồi, Tề Chính Nam, anh không từ thủ đoạn leo lên quyền thế, lừa gạt tôi tổn thương tôi. Nhưng anh có biết nhà của tôi như thế nào không?”
Tề Chính Nam có một loại dự cảm rất không tốt: “Cô có ý gì?”
Khóe miệng Nghiêm Vi cong lên thành một nụ cười hơi lạnh: “Tôi họ Nghiêm, người của Nghiêm gia ở thủ đô.”
Tề Chính Nam lộ ra vẻ mặt mờ mịt, Nghiêm gia ở thủ đô? Thật sự ghê gớm lắm sao?
Xưởng trưởng Hàn ngây người, Nghiêm gia ở thủ đô? Là vị ông cụ Nghiêm kia sao?
Ninh Yên thấy như vậy không khỏi bật cười, nói: “Nghiêm Vi, kiến thức của anh ta có hạn, sao có thể biết Nghiêm gia ở thủ đô? Những người anh ta tiếp xúc không nằm trong vòng quan hệ đó. Cô nên nói như vậy, ông nội của cô là tướng quân khai quốc, cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, chiến công lớn lao, cha cô trấn giữ một phương……”
Sắc mặt Tề Chính Nam dần dần trắng bệch, đồng tử to ra, thất thanh thét chói tai: “Không, chuyện này không có khả năng. Cha mẹ cô là công nhân bình thường.”
“Khiêm tốn làm người là gia huấn của Nghiêm gia.” Nghiêm Vi lạnh lùng nói: “Tôi rất vui vì đã tuân thủ gia huấn, để tôi thấy được bộ mặt thật của tên đạo đức giả như anh.”
Đây mới là đòn trí mạng.
Tề Chính Nam nóng vội mưu cầu quyền thế, vì thế bán đứng lương tâm cùng đạo nghĩa, nhưng lại vô tình bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Cuối cùng, hắn bị cảnh sát kéo ra ngoài, cả người giống như quả bóng cao su xì hơi, đả kích to lớn đã phá huỷ niềm tin của hắn.
Chuyện xảy ra như vậy, mọi người cũng không có tâm trạng nói chuyện công việc nên lần lượt rời đi.
Xưởng trưởng Hàn bị đả kích rất lớn, khí sắc thật sự không tốt.
Ninh Yên đứng dậy cáo từ, xưởng trưởng Hàn liền lấy lại tinh thần. “Chú đưa các cháu ra ngoài.”
Lúc sắp tới cửa, Ninh Yên nhớ tới một chuyện: “Xưởng trưởng Hàn, Tề Chính Nam là trẻ mồ côi, vẫn luôn ở tại nhà chú sao?”
Xưởng trưởng Hàn khẽ gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì không?”
Ninh Yên nhắc nhở một câu: “Nghiêm Vi, những thư từ cá nhân hoặc là tín vật có ở trong tay anh ta không?”
“Có.” Sắc mặt Nghiêm Vi thay đổi mấy lần, nói: “Chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau.”
Thư tình sao, khẳng định là rất buồn nôn, ở trong tay người có ý xấu, vậy thì sẽ là một tai họa ngầm.
Hàn Thượng Du là con gái, càng nhạy cảm hơn một chút. Cô ấy kéo góc áo của xưởng trưởng Hàn, xưởng trưởng Hàn cũng phản ứng lại: “Để chú dẫn các cháu trở về tìm thử.”