Nhà họ Hàn là một căn nhà kiểu tây có hai tầng, phòng hướng về phía nam ở tầng một chính là phòng ngủ của Tề Chính Nam .
Vật dụng trong phòng rất tinh tế, giường lớn tủ quần áo kệ sách đều rất đẹp, có thể thấy được người sống ở đây có cuộc sống rất thoải mái. Trong mắt xưởng trưởng Hàn hiện lên một tia thương cảm, ông không phải là không khổ sở.
Hàn Thượng Du xông vào đầu tiên, nói: “Cùng nhau tìm đi, phải tiêu hủy tất cả mối tai họa ngầm.”
Sau khi lục lọi khắp phòng, chỉ tìm được thư mà Hàn Thượng Du viết cho hắn, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng trên bàn.
Nhưng không tìm được thư của Nghiêm Vi, cô có chút sốt ruột.
Ninh Yên xắn ống tay áo lên lục lọi một trận, dừng lại trước kệ sách, trên kệ sách chất đầy các loại sách.
Cô duỗi tay về phía sau mặt sờ soạng, chỉ chốc lát sau liền lấy ra một phong thư lớn được cất giấu rất kín kẽ.
Ninh Yên không xem mà trực tiếp đưa cho Nghiêm Vi.
Nghiêm Vi vừa mở ra thì thấy mấy tấm ảnh chụp bay ra ngoài.
Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, có cả ảnh chụp một mình của Nghiêm Vi và nhiều bức ảnh chụp chung thân mật khác.
Nghiêm Vi nhặt ảnh chụp lên, đếm số thư từ, tổng cộng có 23 bức đều ở chỗ này.
Cô chạy vào phòng bếp, ném tất cả thư từ và hình ảnh vào bếp, tận mắt nhìn chúng bị đốt thành tro.
Sương khói lượn lờ trong không trung, một phần tình cảm vẫn luôn trói buộc cô kia đã tan biến hoàn toàn, cả người cô đều nhẹ nhõm.
Từ nay về sau, cô sẽ vì bản thân mà sống.
Tránh xa đàn ông!
Một người con trai đẩy cửa bước vào: “Cha, em gái, sao hai người lại về sớm như vậy?”
Xưởng trưởng Hàn thấy con trai tiến vào, khẽ nhíu mày: “Con còn chưa tới giờ tan làm mà?”
Hàn Lực Tranh và Hàn Thượng Du có vài phần giống nhau, là một chàng trai tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng.
“Con trở về lấy đồ. Ủa, trong nhà có khách tới à?”
Xưởng trưởng Hàn không biết phải nói như thế nào, một cổ tức giận xông lên, hung hăng chọc vào trán con trai: “Đều tại con không biết cố gắng, tại con không làm việc đàng hoàng.”
Nếu như con trai ông biết tranh đua một chút, ông cũng sẽ không bồi dưỡng Tề Chính Nam như thế, còn tự mình tác hợp hôn sự giữa hắn và Thượng Du.
Hàn Lực Tranh vội vàng né tránh: “Cha, cha lại nổi điên gì vậy? Công việc tuyên truyền của đội đặc biệt quan trọng, như thế nào là không làm việc đàng hoàng? Để cho người khác nghe được sẽ bị phê bình đó. Haiz, người lớn tuổi như cha vốn dĩ không hiểu người trẻ tuổi tụi con, vẫn là em rể hiểu con…”
“Câm miệng, Tề Chính Nam đã bị bắt rồi, hôn sự giữa nó và Thượng Du bị hủy bỏ.”
“Bị bắt? Sao lại thế này?” Hàn Lực Tranh lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, cũng quên luôn việc chạy trốn, ăn hai cái đánh. “Cha, cha còn đứng đây làm gì? Mau đi cứu người…”
Qua một hồi lâu hắn mới phản ứng lại: “Hủy bỏ hôn ước?”
Xưởng trưởng Hàn vẫn luôn duy trì hình tượng ở trong xưởng, lúc ở nhà thì thoải mái hơn, ông nói: “Ông đây hận không thể đánh gãy hai chân của nó. Hàn Lực Tranh, con nhớ kỹ cho ta, về sau đừng bao giờ nhắc đến người này nữa.”
Hàn Lực Tranh thấy ông tức giận đến mức như vậy thì âm thầm lo lắng: “Em gái, có chuyện gì vậy?”
“Anh ta làm rất nhiều chuyện xấu, bị tố giác.” Hàn Thượng Du cũng rất phiền lòng, hôn ước đã được giải quyết nhưng việc bị đồn đãi vớ vẩn là chuyện không tránh được. “Anh à, đừng nhắc đến tên cặn bã đó nữa.”
Hàn Lực Tranh không hiểu ra sao, mờ mịt nhìn xung quanh: “Sao cậu ấy lại thành tên cặn bã rồi? Cậu ấy tốt với chúng ta như vậy, lúc nào cũng ủng hộ con theo đuổi ước mơ”
Sắc mặt xưởng trưởng Hàn biến đổi: “Con nói cái gì? Con không đọc sách cho đàng hoàng, một hai muốn đến đội tuyên truyền, là nó ủng hộ con sao?”
“Đúng vậy, là cậu ấy vẫn luôn cổ vũ con…”
Trước mắt xưởng trưởng Hàn tối sầm, thân hình lung lay, ngã xuống đất.
“Cha.”
“Xưởng trưởng Hàn.”
Mọi người vội vàng đưa xưởng trưởng Hàn đến bệnh viện, may mà chỉ là tức giận công tâm, không có trở ngại.
Trằn trọc đến chạng vạng, Ninh Yên rốt cuộc trở lại nhà nghỉ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Phùng Hạo đang chờ ở cửa: ”Đồng chí Ninh Yên, hôm nay cô có rảnh không?"
"Có." Tuy rằng Ninh Yên rất mệt, nhưng mọi người đều tìm tới cửa.