Ninh Yên hào phóng lật thư giới thiệu ra đưa qua, trưởng thôn liếc mắt nhìn thông qua ánh sáng lóe lên: "Tổng giám đốc tập đoàn Cần Phong, Ninh Yên?"
Những người khác cũng tò mò đi tới, nhìn thì có thể nhìn rõ, nhưng lại không hiểu.
Có người không hiểu liền hỏi: "Tập đoàn là gì?"
Ninh Yên ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo: "Tập hợp nhiều nhà máy được gọi là tập đoàn. Tôi là người đứng đầu tập đoàn."
Tất cả mọi người hít một hơi, thật là lợi hại! Thật đáng ngưỡng mộ!
Sắc mặt người Nhiếp gia không mấy tốt đẹp, tay mẹ Nhiếp càng đau, trong lòng bà ta càng bất an, “Hồng Hà, con có người em gái như thế sao lại không nói trước cho mọi người chứ?”
Nếu sớm biết cô có tiền như vậy, bà ta đã đối đãi với cô tốt hơn rồi.
Đều do Vu Hồng Hà ngu ngốc, cũng không biết nói trước cho bà ta một tiếng.
Vu Hồng Hà mơ mơ hồ hồ, không kịp phản ứng, trong ấn tượng của cô em gái không phải như thế này.
Ninh Yên nhìn về phía thôn trưởng, nhàn nhạt nói, “Bây giờ tôi có thể báo cảnh sát được chưa?”
Thôn trưởng lo lắng sắp chết, thật cẩn thận nói, “Đồng chí Ninh, nếu cô đã là em gái của con dâu Nhiếp gia thì chẳng phải đều là người một nhà hay sao, đừng làm lớn chuyện quá, truyền ra ngoài thì không hay…”
Ông ta vừa không dám đắc tội Ninh Yên, nhưng cũng không muốn thanh danh của thôn bị huỷ hoại.
Trong thôn có người mang tiếng trộm cướp, mọi người sẽ nghĩ thế nào về bọn họ chứ? Về sau còn ai dám gả con gái vào thôn này? Ai dám lấy con gái trong thôn chứ?
“Ai cùng quân trộm cướp này là người một nhà? Nói chuyện phải chú ý một chút, thôn trưởng, ba phải là không tốt, con người của tôi đây trong mắt không chứa nổi một hạt cát.” Khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Yên thốt ra những lời vô cùng có tính sát thương.
“Tôi là đại diện cho giới vô sản, kiên quyết phân rõ giới hạn với phần tử xấu xa, thôn trưởng, mấy người cũng xuất thân từ nông dân nghèo, sao lại có thể ở đây mà bênh vực kẻ xấu này chứ? Chẳng lẽ là bị đồng hóa với những phần tử xấu này rồi hay sao?”
Sắc mặt trưởng thôn đã bị dọa cho trắng bệch, “Không không không, tổ tông tôi ba đời đều làm nông dân nghèo, kiên quyết không bắt vay với phần tử xấu này.”
Lúc này cánh tay cha Nhiếp đã rất đau, nhưng giờ ông ta đã không quản nổi chuyện này, vội vàng nói, “Đều nói bắt trộm bắt tận tay, bắt gian bắt tận mặt, cô nói chúng tôi là dân trộm cướp, cô có chứng cứ gì không? Không có! Tôi đây còn muốn kiện ngược lại cô vô cớ đả thương người, bồi thường cho chúng tôi một ngàn tiền thuốc men.”
Giờ một con ranh cũng dám ức hiếp Nhiếp gia bọn họ? Chán sống rồi à.
Mà mấy đồng chí lãnh đạo này làm sao vậy? Cũng chỉ là một đứa con gái nít ranh, còn có thể có bản lĩnh gì mà phải sợ nó chứ?
Mọi người hít hà một hơi, một ngàn? Đời này họ cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Nhiếp gia mấy người cũng thật dám mở miệng, chậc chậc chậc.
Ninh Yên thần sắc nhàn nhạt, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, quyết chơi đến cùng với Nhiếp gia, “Hồng Hà, ví tiền của tôi đâu?”
“Hả? Ví tiền á?” Vu Hồng Hà theo bản năng nhìn về phía mẹ chồng, vừa muốn nói gì đó, mẹ Nhiếp mẫu liền hung hăng trừng cô một cái, vậy là một chữ cô cũng không dám nói tiếp.
“Bà trừng cái gì? Tính uy hiếp cô ấy à?” Ninh Yên đều thu lại trong mắt, lạnh lùng cười nói, “Thôn trưởng, ví tiền của tôi bị mấy người này lấy mất, hẳn là giờ đang giấu ở trong nhà họ, ông mang vài người đi lục soát, nếu ông không dám lục, tôi đây sẽ gọi cảnh sát tới lục soát.”
Mặt mày mấy người Nhiếp gia đều tái rồi, trong lòng bọn họ biết rõ, không được để bị lục soát.
Mẹ Nhiếp đã từ trong tay Vu Hồng Hà lấy mất ví tiền, còn để ở ngay dưới gối đầu, lúc lấy được ví tiền bà ta vui sướng tới mất ngủ, nhưng lúc này thật sự chỉ muốn khóc.
Bà ta thật sự không biết ví tiền đó là của Ninh Yên.
“Không được, mấy người không có quyền lục soát nhà chúng tôi.”
“Câm miệng.” Thôn trưởng tức giận trừng mắt nhìn mấy người Nhiếp gia, nếu để cảnh sát tra ra cái gì thì thôn bọn họ liền đi đời nhà ma rồi.