Nhìn xem, biểu tình chột dạ của họ này, chắc chắn là có làm rồi.
Ông ta càng nghĩ càng tức giận, đám người này toàn là gây chuyện, không làm được việc gì tốt cả.
Ông ta vốn còn định lừa gạt cho qua chuyện, việc lớn biến nhỏ, việc nhỏ biến không, nhưng Ninh Yên lại không muốn như vậy.
“Được rồi, kêu cảnh sát đi, miễn cho lại bị nói là cán bộ lạm dụng quyền chức bắt người dân, vậy thì thanh danh cán bộ mấy người cũng không dễ nghe, mà tôi cũng không muốn gánh lấy cái ô danh này, suy cho cùng thì, chúng ta cùng loại phần tử xấu như người Nhiếp gia này không giống nhau.”
Nói rồi cô móc ra một nắm kẹo sữa, to giọng kêu lên, “Ai giúp chị đi gọi cảnh sát trực ban tới đây, đống kẹo này sẽ cho người đó.”
Vừa nghe thấy lời này, mấy đứa trẻ hóng hớt ở đó liền chạy đi, chạy nhanh như bay, đây là kẹo sữa cao cấp đấy, thời buổi này ai lại không muốn có kẹo sữa chứ?
Mấy người Nhiếp gia gấp đến điên rồi, “Không được đi, mau trở lại.”
“Thôn trưởng, ông mau ngăn cản mấy đứa đó lại, không được để chúng gọi cảnh sát tới, đừng làm lớn chuyện lên.”
Thôn trưởng mồ hôi đầy đầu nhìn mấy người Nhiếp gia, trong lòng phát sầu, chẳng lẽ ông ta thì muốn làm lớn chuyện chắc?
Đừng nhìn Ninh Yên tuổi còn trẻ, kỳ thật cô có năng lực khống chế toàn cục kinh người, tất cả mọi chuyện đều phải theo ý cô mà làm.
Nhiếp gia đắc tội người như vậy, hậu quả khó lường.
Mấy người Nhiếp gia vừa tức vừa sợ hãi, miệng văng toàn lời tục tĩu, phát điên không thể kiểm soát.
Nhưng chỉ cần người có mắt đều có thể thấy gia đình họ không bình thường, yên lặng cách xa bọn họ một chút.
Ngày thường họ cãi này cãi nọ đã không nói tới, nhưng tội trộm cướp… tội danh này thật lớn.
Cha Nhiếp cực kì phẫn nộ, một bụng tức giận đều phát tiết lên trên đầu Vu Hồng Hà, đánh cho cô ấy một bạt tai, “Vu Hồng Hà, mày bị câm à, không biết nói đỡ gì sao?”
Vu Hồng Hà bị đánh trúng vào cánh tay, theo bản năng run run một chút, Ninh Yên thờ ơ lạnh nhạt, “Đánh cô ấy cũng không có tác dụng, tôi chưa bao giờ nghe lời khuyên của người khác, chuyện gì đã quyết thì sẽ làm, ở ngay trước mặt tôi đánh người, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ ông.”
Khí thế của Ninh Yên vô cùng cường đại, không chút lưu tình nào với mấy người Nhiếp gia, càng sẽ không lưu lại mặt mũi cho Vu Hồng Hà.
Vu Hồng Hà gục xuống đầu, không rên một tiếng, bộ dáng vừa yếu đuối lại bất an.
Cha Nhiếp tức muốn chết, đúng là phế vật, còn không biết đi cầu xin người ta.
Tròng mắt ông ta chuyển động, giả bộ ai ai kêu thảm thiết, “Tay của tôi đau quá…”
Ninh Yên đứng chắn người Nhiếp gia ở trước cổng, đôi mắt lạnh lùng đảo qua lại, “Đau quá thì cứ cắt đi, dù sao cũng không chết người được, chờ cảnh sát tới lại nói đi.”
Đây là tiếng người sao? Mấy người Nhiếp gia tức đến muốn nhồi máu cơ tim.
Ninh Yên giơ kẹo sữa trong tay lên, “Các bạn nhỏ lại đây chị cho kẹo này.”
Mấy đứa nhỏ sung sướng chạy lại vây quanh cô, Ninh Yên phát cho mỗi đứa trẻ một viên kẹo, nhìn thấy đứa nào đáng yêu hơn thì cho hai viên kẹo.
Bọn nhỏ ăn kẹo của Ninh Yên xong, liền cảm thấy cô chính là người tốt, vây quanh cô mà gọi chị liên tục.
Ninh Yên nhìn người Nhiếp gia có ý đồ về nhà để tiêu hủy chứng cứ, cao giọng nói, “Các bạn nhỏ, các bạn chặn ở đây, mấy người Nhiếp gia nếu muốn về nhà thì nhớ chặn họ lại.”
“Vâng.” Bọn nhỏ chạy đi như bay, cùng động tác đem cửa lớn chặn lại kín mít, đám người Nhiếp gia trông thế liền muốn động thủ đánh người.
Nhưng mà mấy đứa nhỏ này đều là bảo bối của gia đình mình, nếu họ dám đánh mấy đứa nhỏ, người nhà chúng khẳng định sẽ không để yên.
Ở đây hỗn loạn một lúc lâu, cảnh sát trực ban cuối cùng cũng tới, “Đã trễ thế này còn nháo loạn cái gì?”
Ninh Yên phản ứng nhanh nhất, giành trước nói, “Đồng chí cảnh sát, mấy người Nhiếp gia liên hợp cướp đoạt tài sản, cướp ví tiền của tôi giấu ở trong nhà, tôi không tiện tự mình vào lục soát nhà họ, cho nên phải mời các đồng chí đến để chủ trì công đạo.”
Vừa nghe lời này, cảnh sát khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, đây có thể tính là một vụ án cướp đoạt tài sản mang tính nghiêm trọng rồi.