Mấy người Nhiếp gia điên cuồng phủ nhận, giải thích, nhưng cảnh sát đều không để ý tới.
“Ví tiền của cô trông như thế nào?”
Ninh Yên đáp lời, “Ở bên góc phải của cái ví có hai chữ cái viết tắt tên của tôi, ‘NY’, màu xanh xám, to bằng bàn tay.”
Cảnh sát nghe xong, tiến vào Nhiếp gia, chỉ chốc lát sau liền cầm một cái ví tiền màu xanh xám ra tới, “Là cái này sao?”
Ninh Yên hơi ngẩng đầu, lớn tiếng nói, “Đúng vậy, là cái này, mọi người tìm thấy ở đâu vậy? “
"Trong phòng ngủ chính, họ để dưới gối.” Cảnh sát không khỏi lắc đầu.
Ở hiện trường mọi người xôn xao, quần chúng tâm tình kích động, “Ai da, thì ra là sự thật, người nhà Nhiếp gia đúng thật là mặt người dạ thú mà, sau lưng vậy mà lại làm loại chuyện thiếu đạo đức này.”
“Chuyện này thật quá đáng mà, thời buổi này ai cũng đều thiếu tiền, trộm cướp thì khác gì bức người ta đi chết chứ, đúng là xấu xa mà.”
“Mấy người Nhiếp gia thật sự độc ác quá mà, ngày thường thật không nhìn ra.”
Người Nhiếp gia bị dọa không nhẹ, “Không phải, là cô ta đưa cho Vu Hồng Hà, Vu Hồng Hà mới đưa cho chúng tôi…”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Vu Hồng Hà, sắc mặt Vu Hồng Hà trắng bệch như tờ giấy, môi cô run run.
Cha Nhiếp giận tím mặt, “Mày mau nói gì đi chứ, có phải hay không muốn bị đánh?”
Vu Hồng Hà càng sợ hãi, cơ thể run lẩy bẩy, cô òa khóc ngay lập tức, “Là cướp…”
Hai chữ liền định tội danh cho bọn họ, mấy người Nhiếp gia cũng phát điên luôn rồi, không để ý đau đớn liền lao vào đánh cảnh sát liền bị các thôn dân ngăn lại.
Bọn họ càng điên cuồng, mọi người đối với bọn họ càng phản cảm, làm người đừng quá kiêu ngạo.
Ninh Yên mở ví tiền ra, nghiêm túc kiểm tra một lần, kinh ngạc kêu lên một tiếng, “Thiếu tiền, vốn dĩ trong ví có 478 đồng, phiếu gạo 20 cân, phiếu vải…”
Hiện tại trong đây chỉ có hai tờ 10 đồng, một tờ 5 đồng, còn có một chút tiền lẻ.
Mấy người Nhiếp gia đều sợ ngây người, Ninh Yên đã lừa bọn họ một lần còn muốn lừa lần nữa sao, còn chưa xong, đúng không?
“Cô nói bậy, rõ ràng chỉ có 55 đồng tiền!”
Ninh Yên đưa ví tiền cho cảnh sát, vẻ mặt nghiêm túc, “Đồng chí cảnh sát, các đồng chí phải làm chủ cho tôi.”
Cảnh sát nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô gái này hiểu rõ luật, có căn cứ, lại nhanh mồm dẻo miệng, cũng không phải là người bình thường. “Đưa bọn họ đi đi.”
Thôn trưởng chau mày, “Đồng chí cảnh sát, bọn họ… phải ngồi tù sao?”
Cảnh sát biết hầu hết các thôn dân đều bị mù văn hóa, không hiểu luật pháp, tính tình vô cùng nhẫn nại mà giải thích, “Đương nhiên, trộm cướp là tội lớn, hơn nữa số tiền còn rất lớn, này là chiếm đoạt tài sản.”
Người Nhiếp gia mặt mày tối sầm, “Cô ta đem còn đánh gãy tay tôi, các anh cũng phải bắt cô ta lại.”
Ninh Yên thần sắc nhàn nhạt, “Tôi là phòng vệ chính đáng, tôi vô tội.”
“Đúng vậy.” Cảnh sát nhìn mấy người Nhiếp gia, khẽ lắc đầu, “Mấy người nếu ngày thường tìm đọc thêm chút pháp luật, cũng không đến mức vô pháp vô thiên như vậy.”
Cha Nhiếp bỗng nhiên điên cuồng kêu to, “Cô ta đã đánh gãy cánh tay mấy người nhà chúng tôi, cô ta hung tàn như vậy, chúng tôi làm sao có thể cướp ví tiền của cô ta chứ? Cô ta đang nói dối! Các anh phải bắt cô ta lại!”
Ông ta cuối cùng cũng tìm được lỗ hổng.
Mọi người sửng sốt, đúng vậy, điều này không hợp lý lắm.
Cảnh sát cũng hoài nghi nhìn về phía Ninh Yên, Ninh Yên không chút hoang mang nói, “Khi tôi vừa gặp bọn họ, thấy họ là người nhà bên chồng của Vu Hồng Hà, nên tui cũng khá bối rối, nhưng mấy người không nên đánh Vu Hồng Hà trước mặt tôi. Nếu không coi cô ấy là người, tôi cũng cần gì phải coi mấy người là người, đúng không?”
Nói quá có đạo lý, hoàn toàn không có cách phản bác.
Thôn dân cảm thấy người Nhiếp gia quá ngu ngốc, tự mình đánh con dâu thì sao không đóng cửa lại mà đánh chứ, lại còn trước mặt người khác mà động thủ, ngu tới vậy sao?
Mẹ Nhiếp khóc lóc, “Chúng tôi thật là oan uổng.”
Ninh Yên lạnh lạnh trào phúng nói, “Tội phạm đều nói như vậy.”
“Cô…” Mẹ Nhiếp lập tức cãi lại, “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”