Trong lòng Vu Hồng Hà từng đợt quặn đau, "Nhưng mà, sau khi ly hôn bọn chị có thể đi đâu đây?"
Ninh Yên đã sớm thay cô ấy tính toán, "Cô có ba lựa chọn, một, chị cùng bà lão kia hợp tính, không bằng nhận bà ấy làm mẹ, hai bên giúp đỡ nhau sống qua ngày.”
Bà lão đó không con không cái, làm người cũng không tệ, Vu Hồng Hà tâm địa lại thiện lương, sống dựa vào nhau cũng rất ổn.
"Hai, tôi sẽ nghĩ cách đưa mẹ con các ngươi trở về thành phố S, nhưng về phần công việc không thể bảo đảm hoàn toàn."
Vu Hồng Hà ngẩng đầu lên, về nhà sao, cô ấy nằm mơ cũng muốn trở về thành phố S.
"Có thể rời đi thật sao?”
"Ừ." Vẻ mặt Ninh Yên lạnh nhạt, lại khiến người ta an tâm, "Ba, cô có thể đi theo tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc có thể nuôi sống bản thân và con."
Cô không có ý định ôm đồm, mà cho đối phương một cơ hội lựa chọn.
Vu Hồng Hà nghe xong mấy câu này, trong lòng yên ổn hơn rất nhiều, “Để chị suy nghĩ thật kỹ.”
“Chị cứ từ từ suy nghĩ, tôi mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước.”
Ninh Yên quay về phòng nằm ngủ.
Khi tỉnh lại, trời đã sáng, Ninh Yên nhìn đồng hồ, hơn chín giờ, ngủ cũng khá ngon giấc.
Cô xoay người đứng lên, rửa mặt xong chạy sang phòng bên cạnh gõ cửa.
Cửa mở ra, Vu Hồng Hà vẻ mặt tiều tụy quan tâm nhìn Ninh Yên, "Em đêm qua ngủ ngon chứ?"
"Rất ngon, nhưng trông chị thì không ổn lắm." Ninh Yên nhìn mấy đứa nhỏ, đều đã tỉnh, chị cả cùng hai em gái chơi, an tĩnh mà ngoan ngoãn.
“Tôi kêu người ta nấu cháo gạo, bọn nhỏ cũng có thể ăn.”
Mỗi người một chén cháo gạo đặc, hai quả trứng luộc ăn với xì dầu, mẹ con Vu Hồng Hà đều luyến tiếc ăn, trứng gà trong nhà vĩnh viễn không tới phiên mẹ con bọn họ ăn.
Đang ăn, nhân viên khách sạn gõ cửa đi vào, "Đồng chí Ninh, có người tìm cô.”
“Là ai?”
Nhân viên khách sạn vẻ mặt đầy tò mò nhưng vẫn rất chuyên nghiệp, "Có mấy người thôn dân, có cảnh sát, có cán bộ.”
Ninh Yên uống xong ngụm cháo cuối cùng, lau miệng, "Tôi đi xem, chị cùng bọn nhỏ ở yên trong phòng, tôi không gọi cô thì cô đừng ra ngoài.”
Trẻ con cũng không nên nhìn cảnh tượng khó coi này.
Quả nhiên, không ít người tới, có cảnh sát phá án, có thôn trưởng, có cán bộ công xã, tổng cộng bảy người.
Đương nhiên, còn có ba người Nhiếp gia, sắc mặt xám xịt, bộ dạng trông chán nản.
Ninh Yên mời mọi người vào trong sân nói chuyện, cũng rất hào phóng hàn huyên với mọi người, cử chỉ ăn nói tao nhã, nói chuyện làm cho người ta thoải mái trong lòng.
Cán bộ công xã nhìn cô gái hiền lành trước mặt và có ấn tượng tốt với cô.
Mấy người kia nói cô kiêu ngạo mà còn uy hiếp bọn họ, đúng là toàn nói dối mà. Cho dù trưởng thôn biết cô là một người cực kỳ cường thế, ông cũng không khỏi có chút hoảng hốt.
“Đồng chí Ninh Yên, Vu Hồng Hà đâu?”
Ninh Yên mím môi, "Cô ấy bị kinh hãi, ốm rồi, tôi bảo cô ấy ở trong phòng nghỉ ngơi, có việc cứ nói với tôi đi.”
“Chuyện này..." Thôn trưởng vẻ mặt khó xử.
“Không tiện sao? Vậy thì quên đi." Ninh Yên mỉm cười, "Công việc của tôi rất bận rộn, không tiện ở lâu, đã bảo người ta đi mua vé, lúc nào cũng có thể đi.”
Trưởng thôn nhíu chặt mày, "Không thể không ly hôn sao?”
Bọn họ thương lượng cả đêm, vẫn là muốn không ly hôn, về sau mới có thể còn có chút quan hệ với Ninh Yên.
Ninh Yên phất sợi tóc, "Lập trường phải rõ ràng.”
Nhiếp Đại trong mắt hiện lên một tia hận ý nồng đậm, "Cô ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì, đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo, Vu Hồng Hà đầu cơ trục lợi, làm người bán hàng rong tại nhà ga."
Lời này vừa ra, toàn bộ mọi người đều kinh hãi, thôn trưởng mặt xanh lét, hắn lại nói cái ngu xuẩn gì vậy?
Ninh Yên không có khẩn trương, mà là tò mò, "Làm người bán hàng rong? Thật hay giả? Làm bao lâu?"
Nhiếp Đại hận Vu Hồng Hà vô tình, nếu cô ta là một nữ nhân tốt, đều sẽ nghĩ hết cách đi trợ giúp nhà chồng mình, nhưng cô ta thì hay rồi, giúp đỡ người ngoài, còn muốn ly hôn.
“Đương nhiên là thật, đã hơn hai tháng rồi.”