Người Nhiếp gia có miệng khó nói, trước đó bọn họ không biết! Đều do Vu Hồng Hà ngu xuẩn kia, cũng không nói trước với bọn họ.
Trưởng thôn lại nghe ra ý khác, chính là nói, Ninh Yên có quan hệ ở thủ đô, hơn nữa còn quen với mấy người không tầm thường.
Cho nên, cô cũng không phải hù dọa bọn họ, mà cô thật sự có năng lực này.
Tầm hiểu biết người này quá nhiều.
Trước khi đi, Ninh Yên nhìn người Nhiếp gia một cái, "Tôi mềm cứng đều tiếp, chỉ cần không chịu thiệt.”
Ninh Yên mang theo mẹ con Vu Hồng Hà đi, để lại một đám người với tâm sự khác nhau.
Cha Nhiếp một tay giữ chặt cảnh sát, tỏ vẻ đáng thương lên án Ninh Yên có bao nhiêu đáng giận, bịa đặt, vu khống bọn họ, vân vân.
Mà mẹ Nhiếp cũng khóc lóc kể lể với các thôn dân, đánh bài tình cảm, cổ vũ mọi người cùng nhau đuổi Ninh Yên đi.
Nhiếp Đại thì lôi kéo trưởng thôn không buông, cầu xin ông ta ra mặt giúp đỡ.
Đáng tiếc, những người này đều tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Bao che? Phá hủy chứng cứ? Thông đồng xóa đi việc này? Đừng làm loạn nữa, Ninh Yên cũng không phải là người xứ khác.
Thôn trưởng nhẹ nhàng thở dài, "Đều đã loạn đến nước này, thì trả tiền cho người ta, thả Vu Hồng Hà đi, thái độ tốt một chút, tranh thủ đối phương mềm lòng tha thứ..."
Nhiếp Đại vẫn còn oan ức tức giận, "Chúng tôi thật sự không có cướp tiền của cô ta.”
Nhưng không ai tin bọn họ, "Được rồi, đừng giả bộ nữa, mấy người không chịu lấy ra cũng được, trừ vào tiền hoa hồng của mấy người.”
Nhiếp Đại giờ đã nếm được tư vị hết đường chối cãi, "Trưởng thôn, sao ông lại không tin chúng tôi?"
Theo lý thuyết, người bản địa đều đoàn kết, bài xích người từ bên ngoài đến, nhưng mà, khi đối diện với quyền lực lớn hơn mình, tâm tư bo bo giữ mình của mọi người đều lên trước.
Thôn trưởng cũng không muốn bị liên lụy vào chuyện này, "Cô gái kia cũng không phải đèn cạn dầu, cô ta quen biết rất nhiều người ở thủ đô, đến lúc đó cô ta đăng một bài báo lên không có gì là khó, đợi đến khi ấy người ta tra ra tội nhà mấy người, ai cũng trốn không thoát, muốn tiền hay là muốn mạng, tự cân nhắc đi."
Bên kia, nhân viên khách sạn nhìn thấy Ninh Yên cùng mẹ con Vu Hồng Hà trở về, kinh ngạc vô cùng.
"Đây là..." A, hình như lại có thêm một đứa bé.
Ninh Yên trả xe đạp cho hắn, tặng một gói bánh bích quy làm quà cảm ơn, nhân viên khách sạn vui mừng không thôi.
“Xảy ra chút chuyện, phiền anh cho tôi thuê thêm một phòng.”
Nhân viên khách sạn sảng khoái đáp ứng, Vu Hồng Hà vội vàng ngăn cản, "Em gái, phí tiền làm gì? Bọn chị có thể ngủ dưới sàn.”
Ninh Yên khoát tay, “Chị phải mang theo bọn nhỏ ngủ một giấc thật ngon, chuẩn bị tinh thần cho tốt, ngày mai còn có một trận chiến phải đánh.”
Mở phòng, Ninh Yên sắp xếp cho mấy mẹ con vào ở, bên trong có hai cái giường đơn.
Vu Hồng Hà cùng đứa nhỏ nhất một giường, hai đứa khác ngủ một cái giường là vừa đủ.
Hai đứa nhỏ một ngủ say, đêm cũng không bị tỉnh lại, chỉ có đứa lớn ánh mắt rụt rè, gắt gao kéo góc áo Vu Hồng Hà, vẻ mặt khẩn trương bất an, cánh tay nhỏ như gậy trúc.
Ninh Yên đưa cho nó mấy viên kẹo sữa, trong mắt nó tràn đầy khát vọng, cũng không dám tới gần, đặc biệt sợ người.
Ninh Yên nhìn thấy, nhẹ giọng hỏi: “Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi?”
“Bốn tuổi.” Vu Hồng Hà ôm lấy con gái lớn một cách đáng thương, ở Nhiếp gia, ngoài cô ra, không có ai thương yêu chúng cả.
Họ cho là con gái nuôi chỉ tốn tiền, hận không thể giết chết, chứ đừng nói là ôm ấp yêu thương một cái.
“Gầy quá." Ninh Yên khẽ lắc đầu, lấy một ít đồ ăn vặt ra, "Cho con bé ăn một chút."
Vu Hồng Hà cầm một miếng bánh quy cho con gái, con bé lúc này mới dám nhận lấy, ăn ngấu ăn nghiến, Vu Hồng Hà nước mắt không kiềm chế được lại rơi xuống, ở nhà họ lại không cho chúng ăn cơm sao?
“Em gái, chị rất sợ.”
“Sợ cái gì? Chỉ cần chị chắc chắn muốn ly hôn, ai cũng không thể cấm cản gì chị.” Ninh Yên lại chỉ chỉ ba đứa nhỏ gầy đến không ra dáng người, bị đối xử hà khắc như thế, tương lai của chúng chỉ là một màu đen u tối, "Vì bọn trẻ, chị không được mềm lòng với bọn họ.”