[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 700

Chương 700 -
Chương 700 -

“Cô hỏi họ xem, đây là xã hội tân tiến quyền lợi bình đẳng sao? Là xã hội tự do hôn nhân sao? Là xã hội mà nam nữ bình đẳng thật sao?”

Các thôn dân cũng trở nên nôn nóng, đây là muốn hủy hoại thanh danh của cả thôn bọn họ sao?

Thôn trưởng nhìn Ninh Yên nói chuyện thong dong, bình tĩnh như vậy, trong lòng âm thầm kêu khổ, thủ đoạn này cũng quá tàn nhẫn rồi.

Cũng đúng, tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí cao như vậy, sao có thể là người bình thường dễ ức hiếp chứ.

“Đồng chí Ninh Yên, mọi chuyện cứ từ từ thương lượng, cô đừng kích động, không phải là muốn ly hôn sao? Ngày mai lập tức đi làm thủ tục ly hôn.”

Nhiếp Đại tức đến hai mắt đỏ ngầu, "Tôi không đồng ý.”

Hắn định khống chế Vu Hồng Hà, chỉ cần người ở trong tay hắn, liền có lợi thế đàm phán hơn.

Nếu thật sự không được, thì để cho Vu Hồng Hà chết luôn!

Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, "Vậy thì góa chồng đi, người cũng đã chết, cũng không cần ly hôn.”

Thanh âm mỉm cười của cô, lại như con dao nhọn đâm vào trái tim mấy người Nhiếp gia.

Đây là muốn giết chết bọn họ mà! Cô ta đang uy hiếp nhà họ! Mọi người nghe đi!

Ninh Yên còn chưa nói xong, lại tiếp tục chỉ điểm cho Vu Hồng Hà, “Đến lúc đó chị chỉ cần đăng báo đã cắt đứt quan hệ với Nhiếp gia, chỉ cần cắt đứt quan hệ là ổn, rất đơn giản."

Đơn giản? Mọi người nhìn nhau, mở rộng tầm mắt.

Ở trong mắt bọn họ chuyện này nghiêm trọng tới mức nào, người này lại hồn nhiên không thèm để ý, giống như chỉ là chuyện nhỏ như đánh rắm.

Chậc chậc chậc, Nhiếp gia lần này đá trúng ván sắt, đắc tội với một nhân vật tàn nhẫn như vậy.

Người Nhiếp gia mặt xám như tro tàn, "Cô không thể làm như vậy! Không thể!”

Ninh Yên nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, lạnh lùng nói, "Thời gian của tôi quý như vàng, ngày mai phải đi rồi, hy vọng trước khi tôi đi nhà mấy người phải cho tôi một câu trả lời thỏa mãn."

Không đợi mọi người thở phào nhẹ nhõm, giọng nói không chút kinh ngạc của Ninh Yên lại vang lên, "Nếu không hài lòng... Tôi có một thói quen, đặc biệt thích viết bài cho tòa soạn báo, thích kể về súc sinh.”

Mọi người:...

Một thôn dân yếu ớt nói, "Tòa soạn báo sẽ đăng cả loại chuyện này à?"

Ninh Yên chỉ cười không nói, vẻ mặt vô cùng thâm hiểm.

Nhìn cô như vậy, trong lòng mọi người đều run rẩy.

Ninh Yên nhìn đồng hồ, "Đã trễ thế này, tôi cũng phải đi rồi, Vu Hồng Hà, chị dọn dẹp một chút, mang theo đứa nhỏ theo tôi đến khách sạn."

Vu Hồng Hà ngây ngẩn cả người, "Ah, không cần đâu, tôi ở nhà..."

Ninh Yên hơi nhíu mày, thúc giục: "Nhanh lên, tôi cho chị mười phút."

Bên cạnh Vu Hồng Hà bây giờ toàn ruồi nhặng, để cô ấy ở lại đấy không phải là ý hay, đến lúc đó sẽ luôn có người mang danh người tốt đến khuyên răn.

Ninh Yên theo thói quen suy nghĩ chu đáo cắt đứt mọi tai họa ngầm.

Tính tình Vu Hồng Hà quá mềm yếu, không có chính kiến, gặp phải người hung dữ một chút là không dám phản kháng, "Được được, tôi lập tức đi thu dọn.”

Cô ấy vội vã chạy vào.

Ninh Yên nâng xe đạp lên kiểm tra một chút, còn tốt, không bị hỏng, cô lại lấy một nắm kẹo sữa phân cho mấy đứa nhỏ vừa rồi đi gọi cảnh sát.

Có người không nỡ ăn, cẩn thận bỏ vào túi, có người khẩn cấp mở giấy gói kẹo ra, "Kẹo này thơm quá, mua ở đâu vậy?"

Ninh Yên tùy ý nói, "Mua ở cửa hàng bách hóa trên đường đi Nam Kinh, hàng hóa bên kia đa dạng phong phú, không giống với cửa hàng bách hóa Vương Phủ Tỉnh ở thủ đô, chỉ có mấy loại bánh kẹo linh tinh, lại còn có quá nhiều người, mua đồ còn phải tranh cướp.

Mọi người nhịn không được hâm mộ, càng cảm thấy cô thật lợi hại. "Cô đều đã đến rồi sao?"

Ninh Yên cũng bóc một viên kẹo ra ăn, "Ừ, ở thủ đô cũng có điểm phân phối của tập đoàn chúng tôi. Các cửa hàng bách hóa, Cung Tiêu Xã, nhà hàng đều nhập hàng của chúng tôi."

Mọi người nghe xong đều phải “Ồ” lên kinh ngạc. Ánh mắt cũng ghen tị đến đỏ lên.

"Mấy người Nhiếp gia rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy chứ, Bồ Tát đến tận nhà còn không bái, lại đi đắc tội người ta, đầu óc hỏng rồi sao?"

Bình Luận (0)
Comment