Đáng tiếc, hắn gặp phải Ninh Yên, Ninh Yên chỉ nói một câu đã phá vỡ ảo tưởng của hắn.
“Để tránh bị trả thù, hồ sơ và hộ khẩu của mẹ con Vu Hồng Hà đưa cho tôi, tôi sẽ xử lý.”
Nhiếp Đại lại tức giận phát điên, "Cô quản nhiều quá rồi đấy.”
Ninh Yên ý vị thâm sâu nhìn hắn, "Tôi làm việc chưa bao giờ để lại hậu hoạn.”
Lưng Nhiếp Đại chợt lạnh, có loại dự cảm không tốt.
“Chẳng lẽ cô nói lời không giữ lời? Không muốn đưa thư hòa giải cho chúng tôi?”
Cuối cùng, Ninh Yên đưa ra thư hòa giải, cô là người nói lời giữ lời.
Kỳ thật trong lòng Ninh Yên biết rõ ràng, thư hòa giải gì chứ, không có tác dụng gì, còn phải xem người bên trên nghĩ như thế nào.
Thời buổi này pháp luật không ổn định.
Người Nhiếp gia như trút được gánh nặng, có thứ này là có thể thoát tội, an an ổn ổn về đến nhà.
Ninh Yên có lợi hại hơn nữa cũng là người nơi khác, có lẽ họ chỉ cần đút lót một chút, dù cô ta có bằng mặt không bằng lòng thì họ vẫn toàn thân trở ra được.
Về phần Vu Hồng Hà... cứ chờ đó, bọn họ sẽ tìm cô ta tính sổ sau.
Nhưng mà, bọn họ chỉ cần nghĩ đến phần nợ 1000 liền phát điên.
Lần này Ninh Yên hại nhà bọn họ, phải mất vài năm mới trả xong.
Người Nhiếp gia hung tợn trừng mắt nhìn Vu Hồng Hà, tất cả tại con đàn bà sao chổi này.
Vu Hồng Hà cúi đầu, nắm thật chặt giấy chứng nhận ly hôn, giống như đây là tờ giấy cứu mạng cô ấy.
Cuối cùng cũng có thể rời đi, nhưng con đường sau này sẽ phải đi như thế nào đây?
Ninh Yên thản nhiên nhìn về phía mọi người, "Vốn phải nhận án tử, có thư hòa giải này, không cần phải chết nữa, mọi người có cao hứng hay không?"
Họ muốn được bình an được thả như không có tội gì à, còn phải xem cô có đồng ý hay không nữa.
Cô viết một bức thư hòa giải, nhưng trong đó lại ghi ủng hộ bản án 20 năm.
Nhiếp Đại rất nóng nảy, "Lần này không đến phiên cô..." Thật muốn đánh con điên này.
"Câm miệng đi." Thôn trưởng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, "Đồng chí Ninh Yên, cô nói rất đúng.”
Trước hết cứ coi như mọi chuyện ổn thỏa để lừa cô ta, còn chuyện sau này tính sau.
Ninh Yên hiển nhiên hiểu rõ tâm tư của ông ta, "Phong cảnh nơi này không tệ, sau này hàng năm tôi đều sẽ tới đây chơi.”
Mọi người:... Đây là giám sát sao?
Người Nhiếp gia:... Nhất định phải để cho bọn họ ngồi tù phải không? Nữ nhân này thật ác độc!
Ninh Yên mỉm cười, đứng lên, "Vu Hồng Hà, những giấy tờ này chị phải cất kỹ, chị dẫn bọn nhỏ vào phòng đi, chúng tôi sẽ mang cơm cho chị, đừng mở cửa cho bất cứ ai.”
Vu Hồng Hà đã sớm chịu không nổi, ôm chặt giấy tờ, mang theo đứa nhỏ nhanh chóng vọt vào khách sạn.
Mấy người Nhiếp gia nhìn chằm chằm bóng lưng Vu Hồng Hà, lộ ra ánh mắt âm trầm, Ninh Yên nheo mắt lại, dặn dò một câu, "Đồng chí phục vụ, đừng để những người này vào nha, bọn họ biết đánh người, còn có thể đập đồ.”
Cái quái gì thế này?
Ninh Yên chậm rãi đi ra ngoài, "Nghe nói căn tin đối diện rất tốt, tôi qua ăn chực một bữa vậy.”
Mọi người ngây ngẩn cả người, không phải, đó là chỗ cô muốn ăn là có thể ăn sao?
Mấy địa phương này, người bình thường đều không dám đi vào, được không?
Thật đúng như cô nói, Ninh Yên chậm rãi chạy đến đối diện, thuận lợi lợi đi vào.
Mọi người đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn một màn này.
Cô ta làm thế nào mà vào dễ dàng vậy chứ?
Mẹ Nhiếp nhíu mày, trong mắt tràn đầy ác ý, "Mẹ cảm thấy con bé đó lập tức sẽ bị đuổi ra ngoài.”
“Con cũng cảm thấy như vậy, ha ha." Nhiếp Đại cười lạnh một tiếng, "Quá coi trọng bản thân, con sẽ chờ ở chỗ này nhìn bộ dáng bị đuổi của cô ta.”
Những người khác lòng cũng vô cùng tò mò, không có thúc giục người Nhiếp gia rời đi.
Được xem náo nhiệt đi, ai lại không thích chứ.
Ninh Yên đưa ra một lá thư giới thiệu, lại cho nhân viên công tác một nắm kẹo, nói muốn mượn một chút điện thoại, nhân viên công tác sảng khoái đồng ý.
“Kiểm tra thế nào rồi.”
Bí thư Ngưu chần chờ một chút, "Chờ cô trở về rồi nói sau.”
Ninh Yên nhíu mày, đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà, lần này không có gấp gáp gọi cô trở về, chắc không phải là chuyện gì lớn.