[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 705

Chương 705 -
Chương 705 -

Cô cúp máy, như có điều suy nghĩ, bên tai truyền đến giọng nói của nhân viên công tác, "Đồng chí, cô còn muốn gọi nữa không?"

Ninh Yên lấy lại tinh thần, “Tôi gọi thêm cuộc nữa đã.”

Khách sạn ở đây không có điện thoại, cô lại lười đi tìm, dứt khoát đến ủy ban huyện mượn điện thoại.

Cô ôm tâm tình thử gọi điện thoại cho phòng làm việc của Nghiêm Lẫm, cũng không biết hắn có ở đây hay không, cái này khó mà chắc chắn.

Nhưng không nghĩ tới hắn ở đây thật, "Alo, ai thế?”

Nghe giọng nói quen thuộc, khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch, "Là em.”

Nghiêm Lẫm vốn nên ở sân huấn luyện, nhưng hôm nay có một cuộc họp, vừa mới triển khai xong, liền nhận được điện thoại của bạn gái, vừa cao hứng vừa lo lắng, "Không phải em đang ở trên xe lửa sao?”

Hắn biết rõ hành tung của bạn gái, khi nào trở về cô cũng sẽ báo cho hắn biết.

Ninh Yên báo bình an: "Tạm thời có chút việc, em xử lý xong rồi, khoảng chừng tối hôm sau sẽ đến."

Nghe giọng cô thoải mái như vậy, Nghiêm Lẫm thở phào nhẹ nhõm, "Anh đi đón em.”

Ninh Yên mặt mày cong cong, "Không cần đâu, anh bận rộn như vậy mà.”

“Anh nhớ em. "Nghiêm Lẫm mỗi ngày đều nhớ đến cô, cô ra ngoài, thật sự làm cho anh luôn lo lắng.

Mặc dù, biết rõ cô ấy rất có năng lực, nhưng vẫn sẽ lo lắng.

Trong lòng Ninh Yên ngọt ngào, "Em có mang quà về cho anh đấy.”

“Em chính là món quà tốt nhất đối với anh." Lời tâm tình của Nghiêm Lẫm rất ngọt ngào.

Lúc Ninh Yên cúp điện thoại, vẻ mặt tươi cười, nhân viên cười hỏi, "Gọi điện thoại cho người nhà đúng không?"

"Người yêu của tôi." Ninh Yên móc tiền ra trả tiền điện thoại, nhân viên công tác nhận lấy, còn in biên lai.

“Tôi muốn đổi phiếu lương thực." Trong tay Ninh Yên có phiếu lương thực 20 cân gạo địa phương, phải tiêu hết trước, ra khỏi nơi này sẽ vô dụng.

Trừ phi là đi cửa hàng lương thực đổi thành phiếu lương thực toàn quốc.

Nhân viên công tác chần chờ một chút, "Có thể, tôi dẫn cô đi.”

"Cảm ơn."

Giờ cơm sắp trôi qua, trong căn tin chỉ có vài người, Ninh Yên nhìn một vòng, cơm không nhiều món lắm, tùy ý gọi hai món mặn một món chay.

Cô còn đóng gói 30 cái bánh bao, thời tiết lạnh, có thể để khoảng ba ngày, đây là chuẩn bị cho mẹ con Vu Hồng Hà.

Dù đi đâu, họ cũng phải ăn.

Cô chuẩn bị cơm xong đang muốn tìm một vị trí ngồi xuống, người đàn ông ngồi bên cửa sổ nhìn qua, "Tiểu Lý, vị này là?"

"Bí thư Hoàng, đây là đồng chí Ninh Yên, cô ấy..." Nhân viên công tác có chút rầu rĩ, nói vào đây mượn điện thoại, có bị mắng không?

Ninh Yên tự nhiên hào phóng tiếp lời, "Xin chào, tôi là Ninh Yên, tổng giám đốc tập đoàn Cần Phong, đi công tác ở Thượng Hải, tạm thời có việc phải dừng ở chỗ các anh một ngày, bổ sung chút đồ ăn, thật mạo muội ,xin thứ lỗi.”

“Ngồi xuống đi.”

Ninh Yên cùng Bí thư Hoàng hàn huyên về những chuyện thú vị khi đi công tác ở thành phố Thượng Hải, lại hàn huyên cả về kinh nghiệm làm việc, Ninh Yên rất giỏi giao tiếp với người khác.

Bí thư Hoàng từ đó biết được cô đã dẫn dắt thôn dân thoát nghèo làm giàu, còn biết tập đoàn của cô quản lý hơn một nghìn thôn dân, còn biết cả cô đã ký đơn đặt hàng mấy chục nghìn người ở thành phố Thượng Hải.

Hai mắt ông ấy sáng lên, "Đồng chí Ninh Yên, có thể truyền thụ một chút kinh nghiệm không?"

Huyện ông ấy đang quản lý không phải nghèo bình thường, mà là rất nghèo.

"Được." Ninh Yên liền đơn giản nói một chút quá trình gây dựng sự nghiệp của cô, từ không đến có, từng bước lớn mạnh.

Cô chia sẻ không giữ lại gì cả, "Ra sức phát triển nông nghiệp, tăng sản lượng, tăng thu nhập, lại kết hợp với tình hình thực tế của địa phương, nắm bắt điểm phát triển mạnh của mình, đẩy nhanh phát triển thoát nghèo.”

“Nông nghiệp là không thể từ bỏ, là căn cơ của quốc gia.”

"Ví dụ như, địa phương nào gần biển thì có vài loại nghề có thể phát triển, tôm cá không thể lưu trữ trong thời gian dài, vậy thì có thể làm muối, chế biến nước mắm, xì dầu hải sản, tôm ngâm tương, cá đóng hộp, hải sản làm thành sản phẩm phụ như mực sợi này, cá nhỏ thì phơi khô, rong biển sợi các loại, chỉ cần mở ra con đường tiêu thụ thức ăn, cuộc sống sẽ khác..."

Bình Luận (0)
Comment