Bí thư Hoàng càng nghe mắt càng sáng, ông ấy có hai thôn gần biển, "Làm sao mới có thể mở kênh tiêu thụ?"
"Đi ra ngoài tiêu thụ, tiêu thụ trời nam đất bắc, trước tiên hãy bắt đầu từ các thành phố lớn, thành phố lớn thì khả năng tiêu thụ sẽ càng cao..." Ninh Yên cười híp mắt nói, "Sản phẩm chất lượng phải tốt, không được lừa gạt, đầu năm nay tất cả mọi người thiếu ăn, không khó bán ra ngoài..."
Bí thư Hoàng cũng là người một lòng muốn làm việc thực tế, nhưng chịu ảnh hưởng hạn chế của thời đại, đương nhiên kém hơn so Ninh Yên là người xuyên từ thời hiện đại tới đây, lượng kiến thức khổng lồ. thủ đoạn tiếp thị đa dạng phong phú.
Ninh Yên dạy cho ông mấy phương pháp tiêu thụ đơn giản, bí thư Hoàng nghe chưa hết mà đã thán phục vô cùng.
Thật sự là một người tài ba.
“Đồng chí Ninh Yên, hay cô ở lại thêm vài ngày, chỉ điểm cho tôi thêm chút nữa.”
"Thật ngại quá, đêm nay tôi phải đi, trong nhà còn nhiều chuyện đang chờ tôi giải quyết." Ninh Yên thật sự không có thời gian.
Bí thư Hoàng rất thất vọng, nhưng lại không tiện nói gì.
Ninh Yên suy nghĩ một chút, "Gặp nhau cũng là cái duyên, lần này tôi có mang mấy quyển sách về từ Thượng Hải, là sách về trồng trọt nông nghiệp và chế biến hải sản, đang để ở khách sạn đối diện, nếu ông không chê, tôi tặng lại cho ông."
Kỳ thật là những quyển sách mà cô lấy được từ thời hiện đại, bao hàm toàn diện, chọn ra mấy quyển cũng không khó.
Bí thư Hoàng mừng rỡ vạn phần, bộ sách này quá quý giá, "Cầu còn không được, cám ơn đồng chí Ninh, cô đã giúp tôi rất nhiều.”
Ông ấy kiên trì muốn mời Ninh Yên ăn bữa cơm, Ninh Yên khéo léo từ chối, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.
Cơm nước xong, Ninh Yên muốn về khách sạn lấy sách, mang qua cho bí thư Hoàng, nhưng ông ấy lại cười nói, "Tôi đi cùng cô, không muốn làm phiền cô chạy tới chạy lui.”
Kết quả, Ninh Yên phát hiện những người đó còn chưa đi, đều đang thò đầu nhìn chằm chằm cửa chính.
Nhìn thấy Ninh Yên và bí thư Hoàng sóng vai đi ra, cán bộ công xã hít một ngụm khí lạnh, nãy giờ... mới có một bữa cơm, Ninh Yên đã có quan hệ với bí thư Hoàng? Trông còn nói chuyện rất vui vẻ nữa kìa.
Ninh Yên cảm thấy bọn họ đúng là có bệnh, xem náo nhiệt nãy giờ vẫn còn chưa thôi.
Bí thư Hoàng hỏi, "Những người này là ai thế?”
Ninh Yên lấy tay chỉ người Nhiếp gia, "Ba người này là tội phạm cướp bóc, đêm hôm khuya khoắt cướp tiền của tôi, làm tôi giật nảy mình, tôi bất đắc dĩ phải báo cảnh sát. Thật ngại quá, gây thêm phiền toái cho các ông rồi, thư hòa giải tôi cũng ký rồi, không thể trêu vào bọn họ.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc.
Bí thư Hoàng hung hăng trừng mắt liếc cán bộ công xã một cái, cán bộ công xã chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Ninh Yên cầm bánh bao quét mắt nhìn mọi người, khóe miệng khẽ nhếch, "Bí thư Hoàng, ông chờ ở đây, tôi lập tức ra ngay.”
“Mời." Bí thư Hoàng vô cùng khách khí.
Ninh Yên nhẹ nhàng chạy vào, chờ đến khi không thấy bóng dáng cô, thần sắc bí thư Hoàng lại lạnh lùng, "Phát sinh vụ án nghiêm trọng như vậy ở huyện chúng ta, phải nghiêm trị, Tiểu Trịnh, đưa tất cả hồ sơ đến phòng làm việc của tôi, tôi tự mình xử lý.”
Cán bộ công xã xanh mặt, "Vâng.”
Cái gì gọi là đảo lộn trời đất, chính là như này đây, mấy người Nhiếp gia chọc tới nhân vật lợi hại như vậy, chỉ một chữ, thảm.
Hắn vốn còn muốn nể tình làng nghĩa xóm, chờ Ninh Yên đi lại thả cho Nhiếp gia một đường, kết quả…
Hắn bỗng nhiên nhớ tới câu nói kia của Ninh Yên, cô cho tới bây giờ không bao giờ để lại hậu hoạn.
Hắn không tự chủ được rùng mình một cái.
Ninh Yên chọn mấy quyển sách đi ra, đi sang phòng bên cạnh, gõ cửa, "Là tôi, Ninh Yên.”
Cửa mở ra, Vu Hồng Hà cẩn thận nhìn phía sau cô, thấy không có người nào, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cầm lấy ăn đi. "Ninh Yên đưa bánh bao cho cô, "Suy nghĩ xong chưa?”
"Chị không muốn ở lại đây, Nhiếp gia... vô cùng hẹp hòi, sẽ không bỏ qua." Vu Hồng Hà sợ bị trả thù, cũng sợ lại bị quấn lấy.