Nếu biết tiết kiệm, nó sẽ đủ để họ dùng trong vài năm.
Ninh Yên để lại tất cả những thứ cô mua ở cung tiêu xã cho cô, “Những thứ này mang lên tàu ăn đi, lát nữa sẽ mua 20 cái bánh bao, chắc là đủ rồi.”
“Em đã cho chị quá nhiều rồi, chị không thể lấy thêm nữa.”
“Tôi không thích ăn đồ khô cứng.” Ninh Yên xoa đầu cô bé, cô bé cười ngọt ngào với cô: “Sau trở về phải cho bọn nhỏ đi học, dù nghèo đến mấy cũng không được nghèo học vấn, con gái cũng chỉ có học tập mới có được tương lai.”
"Chị biết rồi." Vu Hồng Hà chỉ hy vọng con của cô có thể có được một nửa năng lực của Ninh Yên, không, một phần mười là đủ rồi.
Ninh Yên dặn dò thêm vài câu rồi đứng lên: "Tôi về phòng xử lý một số việc, chị có thể nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho chị."
“Được.”
Bí thư Hoàng rất có năng lực, đến tờ mờ tối đã tự mình đưa đầy đủ văn kiện giấy tờ đến, còn mời Ninh Yên cùng hắn ăn cơm.
Một bữa cơm bàn việc tại nhà ăn ba món một canh, không chỉ bí thư Hoàng mà còn có vài cấp dưới của ông cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn trao đổi thông tin liên lạc.
Ăn cơm xong, Ninh Yên lại đi mượn điện thoại, sắp xếp mọi việc ổn thỏa.
Trước khi đi, bí thư Hoàng còn nói thêm một câu, “Người của Nhiếp gia ngày mai sẽ được đưa đến nông trường lao động khổ sai, thời hạn 20 năm.”
Ninh Yên nhướng mày, rất hài lòng với kết quả này.
20 năm đó, có thể sống sót trở về đã là tốt lắm rồi.
9 giờ tối, nhà ga nhộn nhịp hối hả, tấp nập người qua lại.
Vu Hồng Hà ôm đứa bé thứ ba trước ngực, đứa thứ hai quấn chăn trên lưng, tay trái bế đứa bé lớn, tay phải xách một hành lý lớn, bộ dạng này trông thật ngột ngạt.
Ninh Yên nhìn thôi đã thấy đau mắt, cô im lặng thở dài, lấy ra một lá thư đã dán kín, phong bì trống rỗng.
"Ngay khi xuống tàu, hãy đến gặp Tằng Chí Cương, xưởng trưởng xưởng cơ khí Quang Minh rồi đưa lá thư tận tay ông ấy. Nhớ đừng nói cho ai biết, kể cả cha mẹ ruột hay người thân của chị. Bức thư này rất quan trọng."
"Hiểu rồi." Vu Hồng Hà thực sự rất bối rối, Ninh Yên viết thư cho xưởng trưởng Tằng sao? Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nghiêm túc thế này? Xưởng trưởng Tằng là lãnh đạo của cha cô, cô biết ông nhưng ông không biết cô.
"Việc này tuyệt đối sẽ không truyền ra bên ngoài, không noi với bất kỳ ai."
Ninh Yên khẽ gật đầu, "Chuyện chị gặp tôi đừng để người của Vu gia biết."
Tránh để phiền phức.
Vu Hồng Hà đã biết hết mọi chuyện từ miệng cô, cảm thấy rất phức tạp.
Không biết nên nói thế nào về những ân oán của Ninh Yên với Vu gia, nhưng trong lòng cô lại nghiêng về phía Ninh Yên.
Cũng hết cách, từ nhỏ cô đã là người thân với Tiểu Muội nhất.
Lúc cô rơi vào cảnh khó khăn nhất, cũng là Tiểu Muội một tay vực cô dậy.
Cô có vẻ lo lắng, "Nhưng trước kia chị từng viết thư về để nghe ngóng tung tích của em, đã nói là đã gặp em."
“Không sao.” Ninh Yên cũng không để ý mấy, cô của bây giờ lòng nhẹ như không.
Tàu lửa đến rồi, Ninh Yên một tay xách hành lý, tay dắt theo đứa lớn, đưa họ lên tàu.
Chen lấn trong đám đông dồn dập hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được toa giường nằm, vừa bế ba đứa trẻ lên giường, giường đã chật kín.
Ninh Yên lau mồ hôi chạy đi tìm nhân viên phục vụ , nhờ họ chăm sóc Vu Hồng Hà và con cái của cô trên đường đi, đồng thời giúp đỡ cô khi họ xuống ga S. Nhân viên phục vụ nhiệt tình đồng ý ngay lập tức.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của cô, hai mắt Vu Hồng Hà nóng bừng, mũi có chút chua xót khó tả, "Con, dì của con là ân nhân lớn của mẹ con chúng ta. Các con nhất định phải ghi nhớ lòng tốt của dì."
"Dì rất tốt." Cô bé vẫn còn chưa hiểu chuyện, nhưng đủ nhạy cảm để biết ai tốt với mình, ai không.
Sau khi Ninh Yên xong việc, liền nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa xe, phủi tay nói: "Đoạn đường sau này phải do chị tự đi rồi, cố lên."
Cô đã cố gắng hết sức, giải quyết xong hết những chuyện cũ, cả người cảm thấy nhẹ nhõm. Cổ họng của Vu Hồng Hà nghẹn ngào, có ngàn lời muốn nói, nhưng sau cùng chỉ hoá thành hai chữ: "Cảm ơn."