Gặp được Ninh Yên, là may mắn của đời cô.
Sau khi tiễn Vu Hồng Hà đi, Ninh Yên lên tàu đi đến tỉnh Hắc, cô không làm gì cả, chỉ nằm xuống ngủ.
Một ngày ba bữa đã đặt trước.
Trên tàu lửa, sẽ được đưa đến toa tàu.
Cuối cùng tàu cũng đến nơi, Ninh Yên nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, đặt chân lên mảnh đất này, trong lòng lại cảm thấy một cảm giác thân quen.
“Ninh Yên.” Một âm thanh quen thuộc vang lên, một người đàn ông cao ráo mỉm cười với cô.
Ninh Yên tức tốc bay dến, ngã nhào vào vòng tay của Nghiêm Lẫm, “Nghiêm Lẫm, gặp được anh thật tốt quá.”
Nghiêm Lẫm vừa tan làm đã chạy đến, đợi tận mấy tiếng đồng hồ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, thì tất cả mọi sự chờ đợi đều là xứng đáng.
Anh ôm chặt lấy cô, một trái tim không thể chân thật hơn nữa.
“Khụ khụ.” Tiếng ho nhẹ vang lên bên tai.
Ninh Yên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên, “Bí thư Ngưu, sao ông lại đến đây?”
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, xảy ra chuyện rồi.
Đêm khuya, Ninh Yên vội vã trở về sau một chặng đường dài, nhưng lại nhận được tin dữ, cau mày ão não.
Nghiêm Lẫm đưa Ninh Yên về nhà, các anh chị em của cô thấy cô vừa xuống xe đã chạy ra, từng người một vây quanh cô để chào đón.
Ninh Nhị háo hức nhìn cô: “Chị cả, chị nói đi liền đi, cũng không cho ai đi theo, em rất lo lắng cho chị đó.”
Hắn về sớm một ngày, bị các em trai em gái trách mắng, bản thân hắn cũng lo lắng không thôi, thấy chị gái đã trở về an toàn, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Tứ ôm lấy cánh tay Ninh Yên nói: "Chị, lần này chị đi đã lâu quá, chúng em đều rất nhớ chị."
Ninh Tam lại đau lòng nói, “Chị cả, chị lại gầy đi rồi, sắc mặt cũng không tốt, mệt lắm phải không ạ? Trong nhà có canh đậu hầm giò heo, để em múc cho chị một bát.”
Ninh Xuân Hoa đứng trước của nhà nhìn đứa cháu gái trở về lúc nửa đêm.
Không có cô, không khí cũng trở nên khác hẳn.
Mọi người vây quanh Ninh Yên bước vào nhà, rót trà, đưa nước múc canh, tất cả đều bận rộn.
Ninh Yên đi một quãng đường dài thật sự rất mệt, cô tắm nước nóng, ăn một bát chân giò heo hầm đậu nành, cảm thấy rất buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, thật sự không chịu được nữa, nhìn thư ký Ngưu đang đứng ở một bên nói: “Có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói.”
Bí thư Ngưu mặt mày u sầu, tâm sự nặng nề, muốn nói với Ninh Yên nhưng rồi lại thôi. Trên đường đi ông đã đem hết mọi chuyện kể cho cô nghe nhưng cô lại chẳng có biểu cảm gì, cũng không nói gì cả.
“Thôi được rồi, cô nghỉ ngơi đi.”
Người nhà Ninh Xuân Hoa cũng không ở lại lâu, nói vài câu liền trở về nhà bên cạnh.
Sau khi mọi người rời đi, Ninh Ngôn nhìn Nghiêm Lẫm: “Đêm nay anh có ở lại không?”
Nghiêm Lẫm có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng nhìn thấy cô cau mày, ánh mắt cô có vẻ mệt mỏi, thật sự không nỡ, “Bây giờ anh phải về gấp tối mai rảnh thì sẽ quay lại gặp em."
Ninh Yên tiễn hắn ra cửa, Nghiêm Lẫm không nhịn được quay người lại ôm cô thật chặt, "Anh thật sự muốn thu nhỏ em lại, bỏ em vào trong túi của anh rồi mang em bên mình mọi lúc mọi nơi."
Bằng cách này, bọn họ sẽ luôn ở bên nhau.
Cả hai đều bận rộn với rất nhiều việc cách đó, để gặp nhau thật sự rất khó.
Ninh Yên cười đùa với hắn, "Đó là yêu quái đấy."
“Khụ khụ." Nghiêm Lẫm bị chọc cười rồi, ở bên cô thật thoải mái và dễ chịu. "Anh muốn ăn thịt nướng."
Ninh Yên cười gật đầu, "Được rồi, lần sau anh tới, chúng ta ở trong sân nướng thịt đi." Nghiêm Lẫm nhịn không được hôn lên giữa trán của cô, tình yêu dâng trào trong tim, sao lại có cô gái tốt thế này chứ, lại còn là bạn gái của hắn, hắn thật may mắn.
Trong đêm tối, Ninh Yên nhìn Nghiêm Lẫm lái xe chạy đi đi, thở dài một hơi.
“Bên phía thầy Từ bọn họ vẫn ổn chứ?"
Giọng nói của Ninh Tam từ phía sau truyền đến, "Bọn họ không sao, chỉ là có chút lo lắng."
Ninh Yên xoa nhẹ thái dương, “Nói cho họ biết, có chị đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Ninh Yên vừa nằm xuống gối đã ngủ, ngủ rất sâu, cả đêm không một giấc mơ