Ngưu Tam không hề lay động, lớn tiếng nói: "Ninh tổng, chúng tôi đã đưa họ đến."
Ninh Yên khẽ gật đầu, vẻ mặt thờ ơ, "Đồng chí Trịnh, anh còn nhớ cặp vợ chồng này không?"
Trịnh Dược Văn nhìn kỹ, không phải họ đã xuất hiện trong cuộc điều tra lần trước sao?
Đôi vợ chồng này đã đánh cắp công thức làm món đậu phụ của Cần Phong và dùng nó để mở xưởng cho Nhạc gia, nơi họ được truyền bá là có những sản phẩm ngon nhất từ trong ra ngoài. Còn là con ruột của bí thư thôn, thật tội lỗi.
Trong lòng hắn có chút dao động, “Lẽ nào là họ sao?”
Ninh Yên nhẹ nhàng thở phào, “Đúng, là họ tố cáo.”
Ngưu Nhị sửng sốt, lắc đầu điên cuồng, “Không phải tôi, không phải tôi, tôi không biết gì cả.”
Ninh Yên xoa xoa lông mày, không để ý tới hắn, nhưng lại dùng giọng nói nhẹ nhàng giải thích với Trịnh Dược Văn, "Vì họ lấy trộm công thức của chúng tôi nên ban quản lý chúng tôi không dám tin nhân phẩm những người này, dù có tuyển ai cũng không tuyển họ,"
“Bọn họ có đến quậy phá vài lần, chúng tôi chỉ đành đuổi về, người trong thôn cũng không cho họ, nên họ mới ôm hận báo thù…”
Cô trực tiếp xác định, hơn nữa những gì cô nói đều là sự thật.
Ngưu Nhị giận dữ hét lên: "Thật sự không phải là tôi. Cô đang cố tình gài bẫy tôi. Cha, cha phải làm chủ cho con.”
Bí thư Ngưu rất đau lòng, "Là cha đã nói với Ninh, những gì con đã làm khiến cha rất bất mãn, lão Nhị, con càng lúc càng dấn thân vao sai lầm, làm cha thất vọng vô cùng."
Đầu Ngưu Nhị trở trống rỗng, lão già này làm sao có thể biết được? Hắn làm việc rất bí mật, không hề để lộ bất cứ điều gì.
Bí thư Ngưu hình như cũng nhận ra sự nghi hoặc của hắn, vẻ mặt đau đớn, "Đúng, con không nói rõ với cha, nhưng không ai hiểu con hơn cha, những lời con nói lúc quay về khiến cha nghi ngờ."
Ông lớn tiếng chất vấn, "Cái gì mà nếu không có Ninh Yên, tôi có thể trở thành kẻ đứng đầu? Cha có thể để con làm lãnh đạo được sao?"
Lời này vừa nói ra, bầu không khí đột nhiên thay đổi, mọi người trừng mắt nhìn Ngưu Nhị, tên khốn kiếp này.
Hắn cho rằng nếu diệt được Ninh tổng thì hắn sẽ sống tốt sao? Nằm mơ đi.
Ngưu Nhị sửng sốt, “Con không có nói như vậy, cha, con là con ruột của cha, sao cha có thể hại con như vậy?”
Hắn không ngu ngốc đến vậy, hắn nói thẳng như vậy chỉ là để thăm dò mà thôi.
Nhưng hắn không ngờ chính vài lời thăm dò này lại khiến bí thư Ngưu nghi ngờ.
"Tâm tính con không tốt nên cha không cho con vào tập đoàn làm việc, cha đã quyết, nếu con ghét hay hận cha thì cha cũng không trách con. Ai bảo bản thân cha không biết dạy con chứ?" Bí thư Ngưu không hiểu tại sao hắn lại hận như vậy?
Dù vợ chồng hắn không thể làm việc tại tập đoàn nhưng con cái lại được hưởng mọi quyền lợi , sau này cũng có thể đến đây làm việc.
Hắn tưởng sau khi đuổi Ninh Yên đi là mình có thể trở về, trông cậy vào thế lực của cha mình mà lên làm một lãnh đạo nhỏ sao?
Giỡn chơi, không có Ninh Yên, tập đoàn Cần Phong không biết có thể tồn tại được bao lâu.
Ông tự biết khả năng của mình nên lao vào học tập như điên, hy vọng có thể bắt kịp những người khác.
Nhưng dù có cố thì ông cũng không thể vực dậy tập đoàn, cũng không ai chịu nghe ông.
Cần Phong do Ninh Yên một tay thành lập, cô là linh hồn của tập đoàn và là lãnh tụ tinh thần của vô số người.
Suy cho cùng thì tham vọng của Ngưu Nhị quá lớn nhưng thực lực không đủ.
"Nhưng cũng không nên nuôi ý đồ tiêu diệt tâm huyết vô số người, một khi tập đoàn Cần Phong thất thủ, không biết bao người sẽ thất nghiệp, thôn dân sẽ phải quay trở lại quá khứ khốn khổ."
Ngưu gia sẽ bị nghìn người chỉ mặt, đây là điều mà ông tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Ngưu Nhi mang sắc mặt tái nhợt: "Cha, con không hiểu cha đang nói gì, con hoàn toàn trong sạch."
Người càng lớn tuổi càng thiếu minh mẫn, nhưng hắn tin rằng nếu không có Ninh Yên mê hoặc, hắn có thể trở thành đứa con trai yêu quý nhất của ông.
Trước khi Ninh Yên tới, ông đã hết lòng đào tạo hắn làm người kế vị, nhưng khi Ninh Yên đến thì hắn như thành người vô hình.