Trình Dược Văn nhìn vào mắt hắn khẽ lắc đầu.
Hắn phải chịu trách nhiệm cho chuyện này, hắn từng đọc vị qua không biết bao người, qua đôi ánh mắt tàn nhẫn kia, hắn sao có thể không nhìn ra Ngưu Nhị có vấn đề? Hơn nữa, tâm lý của vợ chồng Ngưu Nhị không vững, cái vẻ chột dạ kia đã bóc trần họ.
Hắn cực kỳ ghét loại người chỉ quan tâm đến lợi ích bản thân, phản bội người khác, phản đồ!
Ngay cả cha ruột của cũng mắng hắn, có thể thấy nhân phẩm của hắn tệ đến mức nào.
Nhưng dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải kiểm tra, đâu đâu cũng phải có sự thống nhất.
Ninh Yên mỉm cười hiền lành: “Xem ra lần này đã thông minh hơn, không tự mình viết thư cử báo, vậy thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là tìm người viết, thứ hai là mượn báo chí thêu dệt lên."
Qua từng lời của cô, ánh mắt Ngưu Nhị nhanh chóng ánh lên vẻ sợ hãi, không dám tin.
Cô ta là ma quỷ sao?
Ninh Yên vẫn đang phân tích tình huống: “Nếu như tìm người viết, vậy tức là thêm một người biết, đồng nghĩa với nhiều thêm một phần nguy hiểm, lần trước tôi từng tự mình trải qua quá trình thẩm tra nên đương nhiên biết điều này là không thể thực hiện, vậy tôi mạnh dạn suy đoán là khả năng thứ hai phải không?"
Trình Dược Văn bái phục, cô đúng là người thông minh, "Cô đoán đúng rồi."
Chẳng trách chỉ cần thời gian ngắn như vậy mà tạo ra một quy mô cơ nghiệp lớn đến vậy, danh tiếng lan rộng khắp nơi.
Mắt Ninh Yên chuyển động: “Thật ra làm việc gì đó thì đều phải để lại dấu vết, anh có thể cho tôi xem phần cử báo được không?"
Việc này không được coi là vi phạm nội quy, Trình Dược Văn lấy ra một thư cử báo đưa tới, hành động này khiến Ninh Yên hơi nhếch khóe miệng, sự tình không phiền toái như cô tưởng.
Trình Dược Văn không có ác cảm với cô, thậm chí còn tán thưởng.
Trên phong bì viết mấy chữ, thư cử báo, đơn giản mà mạnh mẽ.
Khi mở ra đã thấy, quả nhiên là báo chí thêu dệt nên.
"Không có dấu bưu kiện, người gửi tự để tên là mình, sau khi kiểm tra hết, hỏi thăm hai bên gia đình, tổng hội lại những người chứng kiến."
Nghe cô phân tích, Ngưu Nhị không khỏi sốt ruột: “Đồng chí Trình, ai gửi thư cử báo thì quan trọng à? Điều quan trọng là phải điều tra sự thông đồng giữa Ninh Yên và những gián điệp này. “
Bí thư Ngưu không nhịn được nữa, giơ một cái tát ập qua: “Tao không có loại con trai như mày, từ hôm nay trở đi mày không còn là người của Ngưu gia, mày còn bước vào Ngưu gia chân nào, tao đánh gãy chân đó."
Thằng nghiệt tử! Tức chết ông!
Thân hình Ngưu Nhị bị đổ ra sau, hắn né tránh, không cho cha mình là đúng. "Cha đừng ngớ ngẩn nữa, giờ cha muốn phủi sạch quan hệ với con ư."
Hắn không hề lo lắng chút nào, lúc trước gây rối đến như vậy mà cha vẫn đâu có cấm túc hắn?
Cha hắn nói lời tàn nhẫn như vậy thật ra cũng chỉ để cho những người ở đó xem thôi,
Ngực bí thư Ngưu quặng lên “Đúng vậy, tao và mày không còn quan hệ gì cả.”
"Cha, cha thật sự là già rồi hồ đồ." Ngưu Nhị khinh thường hừ một tiếng.
Trình Dược Vân thiếu kiên nhẫn, “Im hết đi, Ninh Yên, có suy nghĩ gì cứ nói”
Giọng điệu hắn dịu dàng đến nỗi khiến cấp dưới hào hứng nhìn qua.
Đây không phải phong cách thường ngày của hắn.
Ninh Yên nhẹ nhàng hỏi lại: “Tôi chỉ muốn hỏi một câu: đặc vụ nào mà đi dồn hết tâm huyết cho xưởng, một lòng giúp thôn dân thoát nghèo? Hết lòng làm việc vì hạnh phúc của nhóm quân tẩu?”
Đây là một câu mang đầy ý châm chọc, ý bảo kẻ nào là đặc vụ thì chỉ phá hoại mà thôi.
“Tôi hỏi một câu nữa: chính xác thì điệp vụ đã làm gì? Mấy thôn dân nghèo nàn lại lạc hậu thì có đồ gì mà lấy chứ?”
Mắt vợ của Ngưu Nhị lóe lên dữ tợn: "Cô muốn vơ vét tiền, nên cấp cho điệp vụ quốc nội rất nhiều kinh phí."
Cô ta rõ ràng là con dâu của bí thư chi bộ thôn, lẽ ra phải thấy vẻ vang nhưng bản thân lại không được nhận vào nhà máy Cần Phong, bị mọi người chê cười.
Nhà ngoại gọi cô ta là đồ vô dụng, đồ phế thải khiến người khác châm chọc, cô ta thấy bị thua thiệt liền đem hết mọi chuyện đổ lỗi lên đầu Ninh Yên.