Mọi người: ……??? Nói bậy bạ gì vậy?
Ninh Yên không hề chột dạ “Mỗi tháng tôi đều kiểm tra tiền lương, từng khoản mục của tập đoàn, chi vào đâu đều ghi ra rõ ràng,”
Lương của cô là cao nhất, tiền thưởng hàng tháng là 100 đồng, thế nhưng thu nhập của những người khác cũng cao, mọi khoản đều được kiểm tra thường xuyên.
Ngưu Nhị cười lạnh nói: "Tập đoàn Cần Phong do cô một tay che trời, ai biết được cô có làm giả khoản mục nào không?"
Ninh Yên lạnh lùng gật đầu, “Tôi hiểu rồi, là trách tôi đang ở vị trí cao quá, muốn kéo tôi xuống xuống rồi cùng chia sẻ lợi ích với nhau đúng không, ý tưởng này là của ai? Chắc không phải mấy người nhỉ? Mấy người làm gì có đủ thông minh để làm chuyện đó"
Cô thực sự coi thường Ngưu Nhị, vừa xấu vừa ngủ không có một chút năng lực nào, chỉ biết trộm ném đá trong bóng tối.
Ngưu Nhị cảm thấy nhục nhã vô cùng, "Cái đầu cô, vợ chồng chúng tôi rất thông minh, đồng chí Trình, kéo mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa này ra ngoài đường hết đi"
Trình Dược Văn cho đến giờ vẫn chưa gặp những chuyện như này, vừa định đưa mấy người kia ra ngoài, Ninh Yên lập tức bày tỏ thái độ chính trực.
"Đây là những công nhân của tôi, họ vì sự phát triển của tập đoàn Cần Phong đã cống hiến hết tâm huyết, nỗ lực hết mình, nghiên cứu và phát minh ra nhiều sản phẩm mới có ích, tôi đều ghi lòng tạc dạ những thứ học làm, nên tôi phải có trách nhiệm bảo vệ công nhân của mình.".
"Nếu ngày nào tôi còn ở đây, tôi sẽ không cho phép ai làm tổn thương công nhân của mình, trừ khi đả đảo tôi."
Cảm xúc của mọi người đều rất kích động, cô một người có tư cách lãnh đạo, có dũng khí chịu trách nhiệm, anh ấy là một nhà lãnh đạo được vô số người tin cậy.
Được một người như vậy che chở, lòng họ không thể lay chuyển.
Ngưu Nhị có đã nắm được điểm yếu, hắn gầm lên: “Cô đây là thấy chột dạ! Đồ giảo biện!"
Ninh Yên khinh thường khong muốn trả lời hắn, trong mắt cô, hắn chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé tầm thường.
“Đồng chí Trình, tôi đã vất vả trả giá như vậy, đổi lại là bản thân tôi bị chửi bới hết lần này đến lần khác, ai bị như vậy đều cảm thấy lạnh giá trong lòng, chẳng lẽ cứ mỗi lần cử báo là đến điều tra một lần sao ? Tôi thực sự không thể chịu nổi."
"Tôi yêu cầu tổ chức xử lý công bằng cho tôi, hơn nữa khiến những yêu ma quỷ quái này phải hiện nguyên hình, để chúng phải trả giá đắt."
“Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, không ai là ngoại lệ."
Lời nói nghiêm túc, đầy ưu phiền và tức giận của cô khiến Trình Dược Vân thực sự hụt hẫng, đây không phải là lần đầu tiên, chẳng trách cô cảm thấy khó chịu.
"Đồng chí Ninh Yên, trước tiên đừng kích động, vấn đề sẽ được giải quyết, trước tiên hãy nói chuyện với những giáo sư này và kiểm tra lý lịch của họ."
Chỉ cần không có vấn đề gì, hắn sẽ không cố chấp.
Ninh Yên nhìn hắn thật lau, sau đó nhìn những người khác: “Tôi chưa kịp nói với mọi người, lần này tôi đi công tác ở Thượng Hải và đạt được thành công lớn khi ký hợp đồng với các nhà máy thực phẩm. 100 tấn đường trắng, 30 tấn nước tương, 10 tấn bột đậu nành phấn."
Xung quanh bỗng rơi vào yên tĩnh, kết quả này không tệ, chuyến đi này không hề lãng phí.
“Chỉ vậy thôi sao? Vậy mà là thành công lớn, đúng là buồn cười, ôi thật là khoác lác." Ngưu Nhi cợt nhã nói.
Ninh Yên làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Ký kết với quân đội 100 tấn đường trắng, 100 tấn nước tương, 50 tấn giấm, đậu phụ trúc và đậu, da các loại là 50 tấn”.
Ngưu Nhị cười lạnh,không muốn buông tha tiếp tục mỉa mai: "Mới bấy nhiêu đó mà đã khoe khoang sao?"
Hắn thực sự đáng ghét đến mức ai cũng muốn đập cho một trận.
Ninh Xuân Hoa không nhịn được mà hỏi: "Với năng lực của anh, anh đã làm ra thành tựu gì đáng kinh ngạc chưa?"
Ngưu Nhị ngẩng cao đầu: “Nếu muốn nghe thì tôi cho mấy người biết, để tôi ra tay thì sẽ có thành tựu hơn ngàn tấn…”
Không có bản lĩnh, nhưng cứ thích ảo tưởng sức mạnh.
Giọng nói lạnh lùng của Ninh Yên vang lên: “Chúng tôi cũng vừa ký kết với những người có quan hệ trong ngành 1000 tấn đường trắng và 1000 tấn nước tương.”