Hắn lập tức hù dọa, vợ chồng Ngưu Nhị liền lúng túng, nóng lòng thừa nhận tội lỗi của mình, "Không liên quan đến tôi, là do Hà Bỉnh bảo mấy lão già trong phòng thí nghiệm có vấn đề, không rõ lai lịch đã vậy suốt ngày tỏ ra bí ẩn, trông không giống người tốt. "
Trình Dược Văn nhíu mày, "Hà Bỉnh là ai?"
Ngưu Nhị vì để trốn tội, thoải mái khai ra, "Là quản lý hậu cần ở xưởng nước tương, chúng tôi lớn lên cùng nhau, lúc trước thường uống rượu cùng nhau".
Hà Bỉnh ngay lập tức được gọi đến, một người đàn ông với vẻ thành thật, hắn mặc bộ quần áo lao động, nhìn thoáng qua có vẻ run rẩy vì lo lắng.
Trình Dược Văn gay gắt nhìn hắn: "Anh xúi giục Ngưu Nhị tố cáo đồng chí Ninh Yên, anh muốn gì?"
Hà Bỉnh sửng sốt một lúc rồi lập tức kêu oan: “Tôi không có, tôi rất kính trọng Ninh tổng, cô ấy như một vị thần”.
Ngưu Nhi ở bên cạnh phá đám, “Thôi đi, anh hận Ninh Yên vì vụ mạo danh người thi khiến người trong lòng bị đi tù, khiến các người không đến được với nhau."
Hà Bỉnh không khỏi tức giận, "Anh nói bậy."
Ngưu Nhi cười lạnh nói: "Anh thật sự kính trọng Ninh Yên, vậy sao còn giao du với tôi chứ? Đừng nói là anh thường đến uống rượu với tôi do thích tôi đấy nhé."
Bọn họ lớn lên cùng nhau, chuyện này không sai, nhưng từ khi hắn bắt đầu gây gièm pha, đám người chơi cùng hắn trước đây không còn muốn đi với hắn nữa, chỉ có Hà Bỉnh là còn đến chỗ hắn uống rượu.
Hà Bỉnh tỏ vẻ vô tội, “Là do anh gọi tôi qua,”
Ngưu Nhị thấy mình bị phản bác lại, bản thân đã lọt hố thì sẽ quyết kéo đối phương cùng xuống hố với mình, "Tôi bảo anh ăn phân, anh có chịu ăn không?"
Ninh Yên đứng ngoài cửa nghe chó cắn nhau, không khỏi khẽ lắc đầu.
"Chuyện Hà Bỉnh là như thế nào?"
Ninh Xuân Hoa thân là xưởng trưởng xưởng nước tương, có hiểu biết nhất với hoàn cảnh của hắn, “Hà Bỉnh là con út của Hà gia, chỉ còn một mình hắn chưa có gia đình, hai anh trai đều đã có gia đình nhỏ, lúc phân nhà, Hà gia ở vị trí đầu tiên, ai ra vào đều phải đi ngang qua cửa nhà họ.
Chuyện này cũng giải thích vì sao hắn biết Ninh Yên về nhà vào đêm khuya.
“Ngày thường cũng rất siêng năng, hay thích bận rộn, đầu óc rất linh hoạt, biết lập kế hoạch tính toán nên được xếp vào đội hậu cần."
Ninh Yên đích thân điều tra vụ án, biết rõ mọi tình tiết như lòng bàn tay: “Trong vụ án thế thân đi thi, đào ra được tổng cộng bốn người, trong đó có một cô gái trẻ, tên là Lý Lan Muội."
Khi đó, dù là người điều tra hay bị điều tra đều bị bắt và xử lý, mức án từ một năm đến năm năm.
Lý Lan Muội là người bị điều tra, lúc đó cô ta thuận lợi bước vào nhà máy dấm với vai trò công nhân, sau khi bị điều tra ra thì cô ta bị trục xuất và kết án 1 năm tù.
Đây xem như đã là hình phạt nhẹ nhất, nhưng thanh danh đã bị hủy hoại, người bình thường cũng không ai muốn lấy cô con dâu như vậy.
"Không ngờ vụ án lần đó để lại tai họa tiềm ẩn, lúc đó có lẽ Hà Bỉnh cũng trà trộn vào đây." Ninh Xuân Hoa thấy rất kỳ quái, lúc trước đâu có điều tra ra gì đáng ngờ từ Hà Bỉnh, đáng lẽ hắn nên im lặng sống chìm luôn, hà cớ gì gây náo loạn làm chi?
"Nhưng vì một người phụ nữ mà hận chúng ta, đầu óc có vẻ không sáng suốt cho lắm."
"Là bởi ghi thù cháu" Ninh Yên nhướng mày: “Anh ta muốn hạ bệ cháu, có lẽ không chỉ vì một cô gái, mà còn là vì muốn thăng chức.”.
Về nhân sự, cô chỉ chịu trách nhiệm quản lý cao tầng, công việc của cô là ra lệnh cho lãnh đạo của từng xưởng, còn việc sắp xếp chức vị là chuyện của xưởng trưởng, cô không can thiệp.
Nếu muốn bò lên trên cao, vậy phải lọt vào tầm mắt của cô.
Để bộc lộ được tài năng nổi bật trong hơn một nghìn công nhân là việc nói dễ hơn làm, trừ khi người đó phải có năng lực xuất chúng.
Hà Bỉnh này có vẻ cứng cỏi hơn người thường, nhưng cũng vẫn chỉ nằm trong phạm vi năng lực của người thường.
Ninh Xuân Hoa không khỏi buồn cười: "Chỉ bằng bọn họ thôi á?"
Ninh Yên suy nghĩ sâu xa: “Họ còn trẻ, phải đi từng bậc một bò lên cấp quản lý, rèn luyện vài năm rồi lên đến vị trí cao nhất cũng không phải là không thể, nhưng có cháu là ngọn núi cao chắn trước mặt họ, chừng nào cháu còn ở đây, họ có làm đến chết cũng không lên được, cháu phải xuống tay trước, đẩy chướng ngại vật ra xa , đây cũng được coi là một chiêu hiểm."