Ninh Yên:...
Người chồng kia là thứ đạo đức giả và ích kỷ.
Cô tròng mắt chuyển động, "Cô muốn giải quyết vấn đề nan giải trước mắt không? Cô có muốn người đàn ông của cô yêu cô nhiều hơn không? Muốn cuộc sống của mình thoải mái hơn không?”
Cô bắt đầu vào việc, Dương Bội Bội tuyệt vọng gật đầu: "Đương nhiên là muốn, cô có cách nào không?"
"Có, chỉ cần làm theo lời tôi nói là được.” Ninh Yên bắt đầu lừa dối.
Lúc thị trưởng Dương trở về sau cuộc họp, Ninh Yên thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô như kiệt sức rồi, thật khó khăn.
Cô xin phép rồi rời đi, lần này cha con Dương gia không giữ cô lại.
Thị trưởng Dương nhìn đôi mắt đỏ hoe của con gái, thầm thở dài: "Đừng khóc, cha sẽ đi nói chuyện với Phí Du..."
Con gái ông là người mù quáng trong tình yêu, một hai đòi phải kết hôn với nam đồng học tới từ nông thôn, nói rằng hắn lương thiện và đối xử tốt với cô.
Nếu cha mẹ không đồng ý, họ sẽ tiền trảm hậu tấu, khiến họ tức điên.
Ai, cô nhất quyết không chịu rời người đàn ông này, cha mẹ còn có thể làm gì khác? Chỉ có thể bóp mũi chấp nhận, còn phải tiêu tốn nhiều thứ cho người con rể này.
Ai biết được, Dương Bội Bội đã đến nói: "Cha, lấy lại những gì Dương gia chúng ta đã cho Phi Vũ, đánh anh ta trở lại bộ dạng ban đầu, để cho anh ta biết, không có con, anh ta chẳng có gì cả!"
Cô siết chặt nắm tay, hùng hồn: "Tôi chính là con gái thị trưởng, tôi có chỗ dựa."
Thị trưởng Dương: ???
Cô con gái gặp chuyện chỉ biết khóc sướt mướt tự nhiên nay lại có thể nói ra những lời lẽ cứng rắn như vậy, không thể tin được.
Sau khi nghĩ lại, chỉ có một khả năng. "Ninh Yên đã nói gì với con?"
“Cô ấy nói rằng bị bắt nạt mà không có chỗ dựa thì không thể làm gì được, còn nếu có chỗ dựa mà vẫn bị bắt nạt, chỉ có thể là tiện nữ, con không muốn trở thành một tiện nữ."
Thị trưởng Dương: ...
Đây có thể xem là bị tẩy não không? Người ta nói rằng Ninh Yên có năng lực mê hoặc lòng người, ông nhanh chóng tin điều đó.
Đột nhiên muốn gói con gái lại đưa cho Ninh Yên!
Buổi tối, sân Ninh gia rất náo nhiệt, anh em Ninh Nhị làm xiên, thịt heo, cà tím, khoai tây, mỳ căn, ớt xanh, súp lơ, đậu phụ khô, nấm..., nguyên liệu nấu ăn khá phong phú.
Kim Tích Như đang chuẩn bị gia vị và trái cây.
Ba người Lâm Vũ Mặc và Lý Khả An Từ Đạt thì dựng một lò bánh mì ở góc sân, bận rộn mà vô cùng vui vẻ.
Ninh Yên bước vào, nhìn khung cảnh ấm áp này, mệt mỏi lập tức biến mất. "Tôi về rồi.”
Ninh Miểu nhìn qua, mỉm cười nói: "Chị cả, chị nghỉ ngơi một lát trước đi, mọi thứ sắp xong rồi."
Ninh Yên uống một ly nước, trở về phòng, sắp xếp đồ đạc cô mang về, phân loại từng cái một, mọi người thân thiết đều phải tặng quà lưu niệm.
Cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Tiểu Nhị, em đã phân phát tất cả những gì chị mua cho mọi người rồi sao?”
Ninh Nhị cao giọng đáp: "Rồi, ngày hôm đó trở về em liền đưa cho mọi người, mọi người đều rất vui."
Ninh Yên thấy bọn họ đã bắt đầu đốt than củi, "Lấy thêm mỳ căn, tôi thích cái này."
"Được”
Ninh Yên nhìn bầu trời, mặt trời chiều lặn về hướng tây, bầu trời tràn ngập sắc màu, "Có điện thoại của Nghiêm Lẫm không?"
"Không có.”
Đây cũng có nghĩa rằng hắn sẽ tới.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Nghiêm Lẫm đi cùng Thẩm Kiến Thiết tới, còn mang theo vài cân thịt dê.
Mọi người vui vuiver ăn thịt nướng, uống chút rượu, tận hưởng khoảng thời gian mỹ mãn.
Ninh Yên thích ăn thịt dê cùng với mỳ căn, Nghiêm Lẫm không ngừng gắp cho cô.
Cô không uống rượu, chỉ dùng trà lúa mạch để loại bỏ dầu mỡ.
Trong lúc ăn, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Nghiêm Lẫm, anh còn nhớ Hà Tuệ Tuệ không?"
"Ai?" Nghiêm Lẫm gặm xương sườn, thịt nướng thơm mềm quá ngon.
Khóe miệng Ninh Yên giật giật, "Một nữ trinh sát, cô ấy gọi anh là huấn luyện viên, nhờ em thay cô ấy chào hỏi anh.”
Nghiêm Lẫm bừng tỉnh nói, "Là cô ấy sao, năng lực nghiệp vụ của cô ấy rất tốt, cô ấy là người giỏi nhất trong số các nữ quân nhân.”
Ninh Yên rất thích nữ quân nhân, "Rất hào sảng, lại trông rất ngầu."