Lần này chỉ có xưởng thức ăn chăn nuôi là không tuyển người mới, Ninh Yên đưa cho giáo sư Kim Tích Như thức ăn và các thông tin liên quan mang về từ Thượng Hải, để cô ấy làm nghiên cứu tương ứng.
Về phần công nghệ TV thì giao cho Từ Đạt và Lâm Vũ Mặc nghiên cứu, hai người cùng nhau làm việc, bổ sung cho nhau để tăng thêm sức mạnh.
Sau một hồi sắp xếp thì mọi chuyện đã ổn thỏa.
Ngay khi thông báo bổ nhiệm được đưa ra, ba người Trình Hải Đường đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý, nói đủ thứ, bao gồm cả hâm mộ, ghen tị và thậm chí là những lời nhận xét mỉa mai.
Nhưng cả ba người đều được coi là ổn định, Ninh tổng nói nếu có thể chịu được bao nhiêu nhiều lời ra tiếng vào thì có thể chịu được bấy nhiêu nhiều lời khen ngợi.
Chỉ khi mình mạnh mẽ bạn mới có thể thành công.
Sau sự việc này, Trình Hải Đường hoàn toàn quyết tâm bén rễ ở đây, mặc dù Thượng Hải rất tốt nhưng lại không có nơi nào để cô có được chỗ đứng.
Điều kiện ở đây không tốt bằng Thượng Hải, nhưng mọi thứ đều tràn đầy sức sống và hy vọng.
Cuộc hôn nhân của cô và Ninh Anh Dũng cũng đã định rồi, ngay ngày đầu tiên của năm mới, người Ninh gia ai nấy đều vui vẻ.
Về phần Hứa gia, những người mai mối cũng lũ lượt kéo tới, mỗi một người họ giới thiệu đều tốt hơn người trước.
Người vợ bị bỏ rơi trong mắt mọi người lúc trước giờ đã trở thành bánh trái thơm ngon được mọi người tranh giành.
Hủy bỏ hôn ước trước khi kết hôn? Chuyện đó có quan trọng gì đâu, đó cũng không phải lỗi của cô ấy.
Cái gì không sạch sẽ? Đừng nói chỉ là đính hôn, cho dù có kết hôn rồi thì ly hôn cũng không sao cả.
Chỉ cần có đủ lợi ích thì còn ai quan tâm đến những điều vô nghĩa đó?
Ngày xưa, nữ nhân từng có chồng còn có thể trở thành hoàng hậu mà, nhà họ chỉ là người bình thường, cũng không có ngai vàng để thừa kế. Còn kén chọn cái gì?
Hứa Trân lần đầu tiên biết con người dễ thay đổi như vậy.
Hứa gia cũng là nước lên thì thuyền lên, đi đến đâu cũng được người ta chào đón.
Trong bữa ăn, mẹ Hứa nắm lấy tay con gái, trong mắt tràn đầy vui mừng: "A Trân, cuối cùng con cũng đã hết khổ, mẹ vui quá."
"Mẹ, ngày vui như vậy sao mẹ lại khóc, cười mới đúng chứ." Hứa đại tẩu nhiệt tình nói: "Em gái, lại đây ăn thịt kho tàu đi."
Hứa nhị tẩu cũng không chịu thua kém: "Em gái, canh sườn heo này, em uống một chén đi, rất bổ."
Trước sự nhiệt tình của các chị dâu, Hứa Trân không có vì được yêu thương mà ngạc nhiên, mà lại bình tĩnh khẽ gật đầu chào hỏi các chị dâu.
Hứa nhị tẩu sửng sốt: "Em gái, lần này em ra ngoài một chuyến, cả người cứ như đều thay đổi."
Không hiểu sao, vẻ mặt và hành động này nhìn có hơi quen quen.
"Đúng vậy, nhìn có vẻ hơi giống..." Hứa đại tẩu suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng nhớ ra: "Ninh tổng, đúng vậy, Ninh tổng cũng gật đầu như vậy."
Hứa Trân ngơ ngác, cô đang bắt chước hành của Ninh tổng trong vô thức sao? Mà cũng không phải chỉ mỗi riêng cô, rất nhiều người cũng bắt chước như vậy: “Em muốn trở thành người như cô ấy.”
Ai mà không muốn đâu, nhưng ai cũng biết là không ai có thể so sánh được với Ninh tổng.
Anh hai Hứa ho khụ khụ một tiếng: "Mau kể chúng ta nghe chuyện của Ninh tổng, nghe nói chuyến công tác này rất thành công, nhận được rất nhiều đơn hàng, còn muốn tuyển thêm người nữa."
Hứa Trân khẽ lắc đầu: "Em cũng không biết nhiều lắm."
Anh cả Hứa cảm thấy hụt hẫng: “Em không trung thực nha, cái gì cũng giấu nhà chúng ta, chúng ta cũng sẽ không làm hại em.”
Hắn không hiểu, đứa em gái này có gì hơn hắn? Ninh tổng cũng thiên vị nó quá rồi.
Hứa Trân cũng không tức giận. Bây giờ cô đã học được cách bỏ qua những lời nói không xuôi tai: "Khi xuống xe lửa chân em bị thương, ngày hôm sau Ninh tổng được bộ ngoại giao mời, tụi em cũng không có đi theo thì làm sao biết được đây?"
Người Hứa gia sửng sốt: "Chờ một chút, tại sao lại liên quan đến bộ ngoại giao?"
Mắt Hứa Trân đầy sao: “Có vẻ như Ninh tổng được mời đến hỗ trợ vì có năng lực kinh doanh ưu tú, kỹ năng đàm phán mạnh mẽ. Đổi lại, bộ ngoại giao đã giao cho chúng ta một đơn hàng lớn 2000 tấn."